Chỉ cần nhanh nhất khoảng một hai năm thôi, là cô có thể trở về nhà!
Với kế hoạch đã định sẵn, tinh thần cô phấn chấn hơn hẳn. Nhưng rồi, một cảm giác quen thuộc ập đến: Cô lại đói.
Diệp Tri Chi rón rén ngẩng đầu nhìn. Sói mẹ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở đều đặn, có vẻ đã ngủ sâu. Nhân cơ hội, cô len lén nhìn quanh, bàn tay nhỏ xíu thận trọng chạm vào “túi sữa.” Thấy sói mẹ vẫn không tỉnh, cô không cưỡng lại được cám dỗ, cúi đầu bú sữa ngon lành. Vừa bú, cô vừa cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, dần dần chìm vào giấc ngủ, bản năng lại khiến cô ôm chặt lấy sói mẹ.
Sau khi cô ngủ say, sói mẹ mở mắt, cúi đầu liếʍ nhẹ con non đã trải qua bao khó khăn để sống sót. Cảm nhận được nhịp thở đều đặn và nhiệt độ cơ thể bình thường của cô, đôi mắt sói mẹ tràn đầy yêu thương. Con non của mình đã sống sót rồi.
Khi Diệp Tri Chi tỉnh dậy lần nữa, sói mẹ không còn trong tổ, bên cạnh cô chỉ còn một con sói con nhỏ hơn cô hai vòng.
Khi thấy sói mẹ không ở đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Dù đã tự nhủ rằng sói mẹ coi cô là con của nó và sẽ không làm hại cô, nhưng việc phải đối diện với một sinh vật khổng lồ và hung dữ như vậy vẫn khiến cô có chút áp lực.
Còn đối mặt với con sói con nhỏ xíu chẳng có chút uy hϊếp nào, cô không hề sợ. Nhưng vấn đề là con sói con này, không rõ là sói anh hay sói em, lại quá nghịch ngợm và hiếu động.
Luôn muốn kéo cô dậy để chơi cùng.
Có phải cô không muốn chơi đâu? Mà là tứ chi của cô quá yếu, không đủ sức chống đỡ để vận động.
Diệp Tri Chi bị đẩy lăn qua lăn lại, khuôn mặt nhỏ bé không chút biểu cảm. Cô đầu hàng. Ta gọi mi là sói anh được không, anh trai sói, tha cho cái thân bé nhỏ mỏng manh này đi!
Việc cô không chịu hợp tác khiến sói con chán nản, từ bỏ ý định chơi cùng và nhanh chóng chạy đi tìm những con sói con khác để vui đùa.
Trong ổ cỏ khô giờ chỉ còn lại mình Diệp Tri Chi.
Sau hai lần tỉnh giấc, cô cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều. Cô thử quơ quơ tay chân, nhưng chẳng được bao lâu đã mệt rã rời. Đây chắc chắn là hậu quả sau cơn bệnh nặng mà cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Diệp Tri Chi cử động cái đầu nhỏ, nhận ra mình đã bị sói anh đẩy đổi hướng nằm, giờ nằm ngửa, chỉ nhìn thấy trần hang đá trơ trụi. Vách đá nằm trên đầu cô, hai bên trái phải không thể nhìn rõ tình hình hang động, chỉ có thể nghe tiếng những con sói con đang chơi đùa ở hướng dưới chân.
Cô giống như một chú rùa con bị lật ngửa, quơ quơ tứ chi cả buổi mà vẫn không xoay người được. Thế là cô nghĩ đến cách lật mình, có lẽ đổi tư thế sẽ dễ vận động hơn.
Diệp Tri Chi không biết mình đã nằm bệnh bao lâu nhưng nếu ước lượng, có lẽ cô đã đủ lớn để học lật người. Theo hiểu biết về trẻ sơ sinh, ba tháng biết lật, sáu tháng biết ngồi, bảy tháng biết bò, tám tháng biết đi là tiêu chuẩn, dù nhanh hay chậm chút cũng không quá khác biệt.
Cô chắc chắn chưa đến tám tháng tuổi, có lẽ chỉ mới năm hoặc sáu tháng. Hôm qua, cô đã lật thành công một lần rồi.
Diệp Tri Chi dồn sức, mặt đỏ bừng, cố gắng phối hợp trọng tâm ở lưng và tứ chi. Cuối cùng, cô cũng thành công lật người, chẳng qua dù chỉ một lần cũng khiến cô thở hồng hộc, rõ ràng cơ thể vẫn còn rất yếu.
Sau khi nghỉ ngơi, cô tiếp tục dùng toàn lực cựa mình, cố gắng bò tới. Quả nhiên, nằm sấp dễ dùng sức hơn. Không lâu sau, cô đã đổi được hướng, xoay đầu hướng ra ngoài, rồi ngẩng lên nhìn quanh.
Nơi cô nằm là một ổ cỏ khô, nằm trên một tảng đá lớn hơi dốc, vị trí cao hơn mặt hang động, giúp cô dễ dàng quan sát toàn cảnh.
Diệp Tri Chi lặng lẽ quan sát.
Hang động này cao lớn và rộng rãi, ánh sáng từ những khe hở nào đó lọt vào khiến nó không quá tối tăm.
Hang dường như được hình thành tự nhiên, với diện tích ít nhất bằng một sân bóng đá trong tầm mắt cô. Nền hang không bằng phẳng, có những chỗ lồi lõm cao thấp, vách đá xung quanh đầy những phiến đá gồ ghề, một số tảng lớn nhô ra giống như nơi cô đang nằm. Toàn bộ hang động chủ yếu là đất đá màu sẫm, điểm xuyết vài mảng cỏ xanh.
Trần hang cũng không đều, có những cột đá thạch nhũ treo lơ lửng, một số cao đến mức cô không thấy điểm dừng, trong khi phần gần vách đá lại có vẻ thấp hơn, gần như trong tầm tay.
Phía trước bên phải vách đá có một cửa hang đen ngòm, không biết thông ra đâu.
Bốn con sói con rõ ràng đang đùa nghịch trên nền đất bằng phẳng, thi nhau cào cấu, cắn đùa. Không xa đó, một con sói trưởng thành khỏe mạnh thong thả đi qua, số khác nằm nghỉ ngơi đầy ung dung.
Diệp Tri Chi đếm số sói trưởng thành trong hang, nhận thấy chúng đông hơn trước. Trong số đó, gây chú ý nhất chính là một con sói xám lớn đang nằm trên đỉnh dốc cao ở phía xa.