Xuyên Sách: Sau Khi Bị Bá Tổng Đọc Tiếng Lòng, Tôi Mất Mặt Chết

Chương 7

Nhưng dù gõ mấy lần cũng không có ai trả lời, Bùi Mặc Trì đành mở cửa, phát hiện bản thảo đơn ly hôn vẫn nằm ngay trước cửa, không hề bị động vào.

Cố Yến ra ngoài rồi chưa về?

Bùi Mặc Trì cảm thấy tim thắt lại, chẳng lẽ cậu ấy bỏ nhà đi?

Vội vã vào phòng, Bùi Mặc Trì thấy trên giường có một cục bọc lớn, lại gần thì nhận ra đó là Cố Yến đang sốt, mặt đỏ bừng.

Cậu cuộn mình trong chăn, mồ hôi thấm ướt gần hết ga giường, vẻ mặt đau đớn, đôi mày nhíu chặt.

“Cố Yến, Cố Yến!”

Toàn thân nóng hổi, vậy mà còn quấn trong chăn dày như vậy.

Cậu ấy điên rồi sao?

Bùi Mặc Trì định kéo chăn ra nhưng Cố Yến giữ chặt không buông.

"Cố Yến, cậu đang làm gì vậy, thả ra, tôi đưa cậu đến bệnh viện."

Cố Yến lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức không rõ.

“Cậu nói gì?”

Bùi Mặc Trì cúi sát xuống, cố gắng nghe kỹ hơn.

Giọng thì thầm vang lên, đầy vẻ tự hào: "Mẹ viện trưởng nói, bị sốt thì phải nằm ủ một chút, ra mồ hôi là khỏi thôi, Yến Yến rất ngoan, ủ cả ngày rồi~."

Lời nói mang chút tự hào như đang chờ được khen ngợi.

"Ai dạy cậu điều vớ vẩn đó? Bị bệnh thì phải uống thuốc chứ, sốt đến thế này rồi mà còn không chịu đi bệnh viện."

Bùi Mặc Trì cố gắng kéo chăn ra, nhưng Cố Yến nhất quyết không chịu buông tay.

Không còn cách nào khác, anh đành gọi bác sĩ gia đình đến nhanh nhất có thể.

Khi bỏ điện thoại xuống, Bùi Mặc Trì nghe thấy Cố Yến nói: "Không có tiền, Yến Yến không có tiền, mua không nổi thuốc."

Bùi Mặc Trì kinh ngạc, gia đình của Cố Yến không phải giàu có nhưng cha mẹ cậu đều là những nhà thiết kế tài năng. Dù thế nào đi nữa, cũng không thể nào nghèo đến mức không mua nổi thuốc.

Hơn nữa, Cố Yến còn là con trai duy nhất của gia đình.

Khi bố mẹ cậu mất trong vụ tai nạn, cha cậu còn kịp gọi cho ông nội của Bùi Mặc Trì để nhờ chăm sóc cho đứa con trai bé bỏng này.

Làm gì có chuyện không có tiền mua thuốc chứ?

Chắc là sốt đến mê man rồi.

Bác sĩ gia đình đến ngay lập tức, tiêm thuốc và hạ sốt cho Cố Yến.

Bùi Mặc Trì cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cố Yến, lòng anh trào lên cảm giác không yên.

Với khả năng sống như thế này, nếu ly hôn, chẳng phải cậu ấy sẽ chết gục trong nhà sao?

Có lẽ sẽ rất lâu sau đó mới có người phát hiện ra xác.

Miệng lúc nào cũng thốt ra những lời khó nghe, suốt ngày bỏ nhà đi chơi, lại còn nói dối.

Làm sao anh có thể yên tâm để Cố Yến tự lo cho mình?

Không, ít nhất phải giúp cậu ấy rèn luyện thói quen tốt trước đã.

Bùi Mặc Trì nhớ rằng Cố Yến đang học đại học năm thứ nhất rất ổn, đột nhiên lại bỏ học.

Nghĩ đến đây, Bùi Mặc Trì nhấc điện thoại gọi một cuộc.

Không nghe lời ư? Vậy thì đưa đến trường để quản lý cho tốt vậy.



Hai người trên giường, ôm chặt lấy nhau.

Cậu trai xinh đẹp ôm chặt người đàn ông cao lớn hơn mình như ôm một con búp bê, còn tựa đầu lên ngực đối phương mà ngủ say đến mức chảy cả nước miếng.

Cố Yến liếʍ môi, miệng có chút vị thịt kỳ lạ.

Tối qua mình ăn đồ nướng à?

Cũng nhạt quá, lần sau phải thêm cay và mặn mới được.

Cố Yến cử động cơ thể, tay phải theo thói quen sờ soạng một chút.

Vừa mềm vừa cứng, là cái gì đây?

“Cậu sờ thoải mái không?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu.

Cố Yến lập tức tỉnh táo, thử lại cảm giác trong tay lần nữa.

[Sao lại có giọng của thằng cha đó trong phòng mình? Chắc chắn là đang mơ thôi, nhất định chỉ là mơ.]

Lại chửi bậy!

Bùi Mặc Trì bực mình, giữ chặt bàn tay đang di chuyển lung tung trên người mình, lật người lại, đè Cố Yến xuống dưới thân, hai tay cậu bị khóa chặt.

“Sờ thoải mái không?”

Giọng nói trầm ấm lại vang lên, Cố Yến ngái ngủ nhìn người đàn ông đang đè trên người mình.

“Anh... Sao lại ở trên giường của em?”

Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ, trên ngực còn dính nước miếng của mình.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là phòng tân hôn của chúng ta. Tôi ngủ trên giường của mình, có vấn đề gì không?”

[Không có ý kiến gì, nhưng có thể đừng xuất hiện đột ngột như vậy không!]

Cố Yến muốn giãy giụa thoát ra, nhưng phát hiện cơ thể không có chút sức lực nào, toàn thân ê ẩm, miệng đắng ngắt, còn có vị thịt kỳ lạ.

[Sao cơ thể mình lại thế này? Chẳng lẽ tên Bùi Mặc Trì nhân lúc mình yếu mà làm chuyện đó... Anh ta...]

Bùi Mặc Trì nhếch miệng cười.

Cậu nghĩ hay thật đấy, bệnh nặng thế này mà còn tưởng tượng đến chuyện đó.

Để tránh người nằm dưới tiếp tục suy nghĩ linh tinh, Bùi Mặc Trì rời khỏi giường.

Cố Yến nghĩ lại thấy không đúng, nơi đó không có cảm giác gì cả, chỉ là đầu hơi choáng thôi.

Đúng rồi, hôm qua mình bị bệnh mà.

Trong cơn mơ hồ có ai đó cho mình uống gì đó, đắng quá, mình còn đá người ta một cái.

Người đó không phải là Bùi Mặc Trì chứ, anh ta mà cũng tốt bụng thế à?

Thật khó tin.

[Tên khốn này cũng tốt đó chứ, chỉ là mắt có vấn đề, cứ để cậu tiểu bạch liên quanh quẩn bên cạnh, toàn mùi trà xanh, thế mà vẫn không nhận ra.]