Tổng thời gian tuyệt không vượt quá năm phút.
Tránh Cố Yến không khác gì ôn thần đại dịch.
Cố Yến: ???
Nam chính công bị điên rồi?
Cậu là mãnh thú à! Đến nỗi ở nhà năm phút cũng không muốn.
Đi rồi cũng tốt, không cần phải đi theo cốt truyện, đêm nay liền đi Thiên Thượng Nhân Gian happy happy thôi.
Bùi Mặc Trì dùng một ngày làm việc để tê liệt bản thân, không cần suy nghĩ gì về Cố Yến.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Cố Yến, trước sau luôn xuất hiện trong đầu anh.
Đến lúc tan làm, không biết nghĩ gì, Bùi Mặc Trì lại bảo tài xế lái xe đến Thiên Thượng Nhân Gian trong miệng Cố Yến.
Sau khi đến nơi anh lại cảm thấy hối hận, anh bị điên rồi sao?
Bạch Bạch ở Thiên Thượng Nhân Gian bạch bạch.
Trong đầu Bùi Mặc Trì bỗng hiện lên dáng vẻ Cố Yến ngồi trên người Bạch Bạch.
Bạch Bạch, cái tên kiểu quái gì vậy.
Hít sâu một hơi, Bùi Mặc Trì vẫn bước chân vào nơi này.
Ngay khi anh tiến vào đã bị nhiều ánh mắt theo dõi.
Giống như những con chuột ẩn nấp trong bóng tối đang rình trộm đồ ăn.
Làm cho Bùi Mặc Trì cực kì ghê tởm.
Kế hoạch ngày hôm không hiểu sao lại thất bại, Cố Yến suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa thông suốt, vấn đề nằm ở đâu.
Làm lãng phí nhiều tinh lực của cậu, tên cũng đã ký rồi, kết quả vẫn là thất bại.
“Anh Yến, không đi nhảy một chút sao?”
Hôm nay Cố Yến mặc một bộ quần áo da hở eo.
Cậu vặn eo nhỏ, nóng bỏng lại hoang dã khó thuần.
Nhưng không ai dám có ý đồ bất chính với Cố Yến.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng khi đánh người thì không khác gì đang lấy mạng người khác.
Người mới tới Thiên Thượng Nhân Gian đều muốn thử hương vị của cậu, rốt cuộc kiểu người xinh đẹp như vậy ở đây không nhiều lắm.
Đặc biệt là cái eo nhỏ kia, không biết ở trên giường có thể vặn thành dạng gì.
Nhưng khi có người nóng lòng muốn thử, tất cả đều được nhắc nhở, trái ớt nhỏ kia khi đánh người chưa bao giờ nương tay.
Lòng hiếu kỳ biến mất từ đây.
Cố Yến đang nhảy nhót vui vẻ: “Đi, Mộ Hoài, cho bọn họ thấy thế nào mới là vương tử của sàn nhảy.”
Cố Yến cùng Mộ Hoài lên sân khấu, làm cho cả vũ trường náo nhiệt hẳn lên.
“Waoo~”
Đám đông điên cuồng hét chói tai, tiếng âm, tiếng người lẫn nhau phụ trợ, đẩy bầu không khí lên tới cao trào.
“Anh Yến! Anh Yến! Anh Yến!”
Trong tiếng hò reo cổ vũ, Cố Yến đi lên sân khấu, cầm ống thép xoay người, nhảy múa điên cuồng theo tiếng nhạc.
Mộ Hoài cũng lên ngay sau đó, vòng tay qua vai Cố Yến nhảy múa.
Khán giả bên dưới sân khấu điên cuồng hò reo, cổ vũ.
Đặc biệt là chiếc eo nhỏ trắng nõn của Cố Yến, uốn éo trông cực kì hăng hái.
Vỏ chai rượu vương vãi khắp sàn, có bị đổ vào người, nhưng ai cũng không tức giận, ngược lại càng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dưới sân khấu, mọi người hôn môi, ôm eo nhau nhảy múa.
Triền miên cùng nhau theo tiết tấu âm nhạc.
Cố Yến cực kì hưởng thụ, đây mới chính xác là cuộc sống về đêm.
Chờ cậu ly hôn, nhất định phải phải mở một cái như thế này.
Dưới sân khấu, nơi cách xa trung tâm sân khấu nhất.
Người đàn ông dùng khăn tay trên người lau bàn, sau đó mới ngồi xuống.
Cà vạt bị lỏng, anh theo thói quen thắt gọn lại.
Trong lúc đó từ chối vài người đàn ông tiếp cận.
Áp suất quanh thân cũng không đủ để đuổi họ đi, Bùi Mặc Trì bất đắc dĩ nói mình là thụ.
Yên tĩnh được một lúc, lại có một nam sinh tuấn tú đi đến, nhìn Bùi Mặc Trì với khuôn mặt đỏ bừng.
“Tôi có thể làm công, tiên sinh có muốn thử không, tuy rằng nhìn tôi giống thụ, nhưng cái đó vẫn rất lớn.”
Bùi Mặc Trì siết chặt ly rượu, đôi mắt âm u nhìn lên.
“Cút.”
Thân hình nam sinh run lên, sợ đến mức mắt rơm rớm, khóc lóc chạy đi.
Bartender đưa một chén rượu tới, lần đầu tiên nhìn thấy vị khách này, cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta thấm thía nói: “Tiên sinh cũng đừng quá để ý, với diện mạo này của ngài, đây quả thực là khí chất công cực phẩm, nhìn trang phục này của ngài, không giống một công bình thường.”
Bùi Mặc Trì không nói gì, con ngươi sâu thẳm liếc nhìn bartender một cái.
Bartender lập tức đảm bảo nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không thích đàn ông, cái này là do phải mưu sinh kiếm sống thôi.”
Bùi Mặc Trì “Ừ” một tiếng.
Bartender tiếp tục nói: “Nhìn ngài không giống người đồng tính, có phải đi nhầm hay không.”
Bùi Mặc Trì thở dài, coi như là anh đi nhầm đi.
Buông chén rượu thanh toán tiền, Bùi Mặc Trì định rời đi.
Hôm nay đầu óc anh có vấn đề rồi, lại chạy đến loại địa phương này, chướng khí mù mịt, quan hệ nam nam hỗn loạn.
Sau khi đứng dậy, Bùi Mặc Trì mới nhìn lên sân khấu, nhìn thấy Cố Yến điên cuồng lắc eo ở giữa sân khấu.
“Lẳиɠ ɭơ, dơ bẩn.”
Bùi Mặc Trì hừ lạnh một tiếng, cuối cùng nhận xét.
[Mẹ nó, ai vừa sờ vào eo ông vậy, bệnh thần kinh.]
Bước chân định rời đi của Bùi Mặc Trì dừng lại, anh có chút không chắc chắn nhìn xung quanh một lần.
Chẳng lẽ lại nghe nhầm?
[Xấu xí tránh xa ông ra, nhìn mặt Bùi cẩu nhiều, giờ nhìn ai cũng thấy buồn nôn.]
Bùi Mặc Trì xác định, đây là giọng của Cố Yến.
Ở đâu?
Không nghĩ tới mỗi ngày cậu ta đều đến Thiên Thượng Nhân Gian, nhìn cậu ta mặc quần áo da, vặn eo trên sân khấu vừa quyến rũ lại khiêu gợi.
Bùi Măc Trì cực kì coi thường những nơi như vậy.
Nhìn lại thiếu niên văn eo thành bánh quai chèo trên sân khấu, Bùi Mặc Trì nhìn ra vài phần quen thuộc.
“Thích sao?”
Thấy Bùi Mặc Trì không trả lời, bartender lại nói tiếp: “Người này vừa mới xuất hiện gần đây, cực kì quyến rũ, phải nói là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mọi người hay gọi là anh Yến.”
Bùi Mặc Trì lại nhìn thêm vài lần.
Trầm mặc kéo dài.
Đây đúng là Cố Yến!
Nhảy cũng thật gợi cảm!
Mặt Bùi Mặc Trì lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn về phía sân khấu như muốn xuyên thủng người cậu, anh nhìn Cố Yến vặn eo nhảy nhót trên sân khấu.