Thẩm Dữ Hòa im lặng một lúc, thành thật nói: "Bởi vì anh nghèo."
Cố Nguyên Chiêu nghe xong cũng không ngờ lại là lý do này, nhóc cũng im lặng theo. Nhưng là một Long Ngạo Thiên từng trải qua tuổi thơ cơ cực, nhóc rất hiểu cảm giác này, nên sau một hồi im lặng, nhóc nở nụ cười phóng khoáng đầy xấu xa: "Thôi, đều là vật ngoài thân, ta chướng mắt!"
Một câu nói đầy khí thế, dù lúc này không nhìn thấy mặt nhóc, Thẩm Dữ Hòa vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của nhóc.
Cậu không khỏi cười khổ, một đứa trẻ mà đã biết nhìn xa trông rộng, nhưng cậu thì lại muốn có!
Thẩm Dữ Hòa cảm thấy mình bị tổn thương.
Cả đường không nói chuyện, cục cảnh sát ở gần đó, không mất nhiều thời gian đã đến nơi.
Lần đầu làm người tốt việc tốt, Thẩm Dữ Hòa hơi căng thẳng, đã chuẩn bị trước trong đầu, sau khi vào đưa đứa bé cho cảnh sát, nhanh chóng giải thích sự việc, thấy đối phương tỏ vẻ thông cảm mới yên tâm, mỉm cười nhẹ nhõm. Xong việc, đứa bé tình cờ gặp được đương nhiên được giao cho cảnh sát tạm thời chăm sóc, có một nữ cảnh sát chu đáo, hoạt bát ra chơi cùng, cậu không khỏi nhìn về phía đó.
Khác với cậu, đứa bé này dù đến cục cảnh sát vẫn giữ vẻ uy nghiêm, không hề tỏ ra khó chịu, thậm chí còn chủ động đi tuần tra xung quanh.
Đúng là người có tính cách hướng ngoại mạnh mẽ.
Nhớ lại hành động của đối phương, Thẩm Dữ Hòa không khỏi có chút lo lắng đối phương lại nói ra điều gì khó hiểu.
Nỗi lo lắng này không phải là không có lý, chỉ cần liếc nhìn qua, Thẩm Dữ Hòa đã tận mắt chứng kiến đối phương nở nụ cười xấu xa đặc trưng, trông như thể khóe miệng bị chuột rút, nói với nữ cảnh sát đang nhẹ nhàng quan tâm nhóc đừng sợ: "Cường giả, sinh mà không sợ!"
Thẩm Dữ Hòa: "..."
Cậu có chút đau đầu.
... Thôi, đây không phải là chuyện cậu nên lo lắng.
Một cảnh sát đi tới muốn nói gì đó với cậu, đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, Thẩm Dữ Hòa sững sốt, phát hiện là của mình. Cậu làm một biểu cảm xin lỗi, sau khi đối phương gật đầu thì đi sang một bên nghe máy, sau khi kết nối, bên trong lập tức vang lên một giọng nam trẻ tuổi hối hả: "Nhanh nhanh nhanh! Dữ Hòa cậu đi mua đồ ăn mà đi đâu vậy, cái công ty thần kinh chết tiệt kia lại có chỉ thị rồi!!!"
Thẩm Dữ Hòa lại sững sờ, nghe thấy hai chữ công ty liền vô thức nhíu mày: "Sao vậy?"
"Bảo là để cậu tham gia một chương trình tạp kỹ gì đó, cái công ty chết tiệt này suốt ngày chỉ giở trò, nói qua điện thoại không rõ lắm, cậu mau về đi, tình hình này một mình anh không chống đỡ nổi..."
Thẩm Dữ Hòa nghe mà mơ hồ, nhưng cũng nghe ra dường như công ty lại muốn cậu tham gia cái gì đó. Qua điện thoại quả thật không tiện nói chuyện quan trọng, khi Lang Hâm dặn dò cậu mau chóng quay lại xong thì cậu ngắt điện thoại, tâm trạng vui vẻ vì làm việc tốt vừa rồi đã bị người của công ty làm tiêu tan mất hơn nửa.
Thẩm Dữ Hòa mím môi, lại nở nụ cười nói với cảnh sát đang chạy tới, đối phương cũng rất thông cảm, biết có lẽ thanh niên trước mắt có việc gấp, chỉ nói cậu để lại tên và số điện thoại để tiện liên lạc.
Thẩm Dữ Hòa nhanh chóng đọc một dãy số, trong lòng canh cánh việc kia, nói một câu có vấn đề gì thì cứ liên hệ với cậu, rồi vội vàng rời đi.
Bên kia Cố Nguyên Chiêu đang được các nữ cảnh sát vây quanh lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu vài lần, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mười mấy phút sau, Thẩm Dữ Hòa trở về căn nhà nhỏ thuê của mình.
Lang Hâm - người quản lý kiêm bạn tốt của cậu đã đợi cậu từ lâu.
Thẩm Dữ Hòa vừa vào hành lang đã nhìn thấy người trẻ tuổi không có miếng hình tượng nào ngồi xổm ở góc tường, mặc quần short, áo thun, giày thể thao, trong tay còn cầm tờ rơi quảng cáo sặc sỡ không biết ở đâu ra, gấp lại quạt gió, cúi đầu nhìn điện thoại trông thoáng qua cứ như một sinh viên đại học, nhưng thực tế người này còn lớn hơn Thẩm Dữ Hòa vài tuổi.
Thẩm Dữ Hòa không nhịn được cười: "Sao lại ngồi xổm ở đây, anh không thấy nóng à."
Lang Hâm nghe vậy ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú dưới bóng râm. Nhìn thấy Thẩm Dữ Hòa, mắt anh ấy sáng lên, phấn chấn vỗ vỗ mông đứng dậy, cười ngây ngô hai tiếng: "Ấy không phải tiện thể sao."
Anh ấy đi theo sau Thẩm Dữ Hòa lên lầu, vừa nhìn Thẩm Dữ Hòa lấy chìa khóa mở cửa, vừa lầm bầm chửi rủa.
"Anh nói cho cậu biết nhé, hôm nay khi công ty kia tìm đến anh thì vênh váo hất hàm sai khiến anh một trận, bọn họ coi như xé rách mặt mũi không biết xấu hổ, trực tiếp chỉ đích danh muốn cậu tham gia cái chương trình thiếu nhi đang hot hiện nay, còn thẳng thừng nói là muốn cậu lên đó làm nền cho người ta, chính là cái tên lưu lượng đang được công ty lăng xê đó!"
Lang Hâm nói một hơi xong thì dừng lại, lại chửi thêm một câu: "Thứ ngu ngốc!"