Sợ Xã Hội Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ Với Nhóc Rồng Con Bạo Rồi!

Chương 6

Công bằng mà nói, mặc dù cậu không giỏi giao tiếp và cũng không phải người nhiệt tình, nhưng cậu không thể nào làm mặc kệ một đứa trẻ chỉ bốn, năm tuổi không có ba mẹ đi lạc bên ngoài, huống hồ vừa rồi còn xảy ra chuyện nhận nhầm ba. Đã gặp nhau chính là duyên phận, chưa kể đứa bé này lại giống cậu đến vậy, khiến lòng Thẩm Dữ Hòa không khỏi mềm nhũn, cậu muốn đưa đứa bé đến chỗ người thân an toàn, nhưng không ngờ ba câu hỏi liên tiếp, đối phương đều nói không biết.

Ánh mắt cậu không khỏi trở nên kỳ lạ.

Ba câu hỏi đều không biết, vậy nên vừa nãy trông đứa bé này có vẻ thông minh, thực ra chỉ là ảo giác sao...

Cố Nguyên Chiêu nhận thấy ánh mắt của người thanh niên thay đổi, không nhịn được mặt đỏ tía tai, có chút tức giận.

Nhóc đâu phải trẻ con thật, đương nhiên nhìn ra đối phương đang nghĩ gì.

Nhóc không biết thì sao chứ?!

Có thể xem như hai người này biệt tăm biệt tích ở đại lục Thần Uyên, sau này nhóc đã tốn công tìm kiếm, vậy mà cũng không tìm được chút tin tức nào về họ, việc biết mình không phải từ trong đá chui ra cũng là nhờ vào truyền thừa của Long tộc có xuất hiện hình bóng của hai người này, nhưng giọng nói, dung mạo đều không rõ ràng, nên đến cuối cùng nhóc cũng không biết ba mẹ mình là ai, chỉ biết chắc là cả hai đều là nam.

Thấy đứa bé trước mặt dần lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Thẩm Dữ Hòa dở khóc dở cười, thầm nghĩ không biết thì thôi vậy, biết tên mình là được rồi.

Vì vậy, Thẩm Dữ Hòa đổi câu hỏi: "Vậy em tên gì?"

Vốn tưởng câu hỏi này sẽ nhận được câu trả lời trực tiếp, dù sao trẻ con dù thế nào cũng biết tên mình, ai ngờ nghe cậu hỏi vậy, đứa bé vừa giây trước còn xấu hổ muốn chết bỗng nhiên kiêu ngạo liếc cậu một cái, khóe miệng bất ngờ nhếch lên, tạo thành một đường cong vô cùng xấu xa mà Thẩm Dữ Hòa dù có bị đột quỵ cấp độ mười cũng không thể nào tưởng tượng nổi.

"Hừ, ngươi có thân phận gì, mà dám gọi thẳng tên họ của ta!"

Cố Nguyên Chiêu tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.

Nụ cười dịu dàng của Thẩm Dữ Hòa không khỏi cứng lại.

Hai người nhìn nhau, khoảnh khắc này, cuối cùng cậu cũng nhớ ra cách xưng hô trong mỗi câu nói của đứa bé, và lý do ban đầu tại sao cậu không muốn đi con đường này.

Cùng lúc đó, cảm giác da đầu tê dại cũng quay trở lại, từ da đầu lan xuống tận gót chân, vô cùng xấu hổ.

Cứu mạng...

Trẻ trâu quá, cảm thấy xấu hổ quá!

Dù xung quanh không có ai, Thẩm Dữ Hòa vẫn cảm thấy như mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mặc quần áo, phản ứng đầu tiên là muốn đưa tay bịt miệng đối phương.

Cậu nhìn vẻ mặt đứa bé trước mặt lạnh lùng vênh váo tự mãn, cố kìm nén chống lại việc mình muốn bịt miệng nhóc, mở miệng, cuối cùng lại ngậm miệng lại, mỉm cười thầm nghĩ, một đứa trẻ mắc hội chứng tuổi dậy thì* giai đoạn cuối như vậy, cứ giao cho các chú cảnh sát để được giáo dục lại cho đúng đắn vậy!

*Hay còn gọi là Chuunibyou, dùng để chỉ trạng thái tâm lý hoặc hành vi của những người trẻ tuổi, thường là học sinh trung học, có xu hướng tỏ ra đặc biệt "ngầu", khác biệt hoặc có những suy nghĩ, hành động tự tin thái quá nhưng lại hơi phi thực tế, thậm chí trẻ con, trẻ trâu.

Thẩm Dữ Hòa lấy lại bình tĩnh sau cú sốc tinh thần, hít một hơi thật sâu, rồi bế thốc nhóc con đang định chuồn lẹ lên.

"Trẻ con không được tự ý chạy lung tung một mình, sẽ gặp kẻ xấu. Nếu em không biết ba mẹ tên gì, cũng không muốn nói tên mình, vậy thì đi theo anh đến cục cảnh sát, các chú cảnh sát sẽ giúp em tìm người nhà, ở đó cũng rất an toàn."

Thẩm Dữ Hòa thầm nghĩ, đến cục cảnh sát chắc là nhóc này sẽ ngoan ngoãn khai tên thôi.

Còn cậu, cứ coi như là một người qua đường tốt bụng đưa đứa nhỏ đến nơi an toàn vậy!

Thế là bất ngờ không kịp phòng ngừa, Cố Nguyên Chiêu lại được Thẩm Dữ Hòa bế vào lòng, vững chắc giữ chặt đầu gối và nâng mông lên, nhóc ngẩn người ra một lúc, sau đó bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

"Vô lễ! Ngươi muốn làm gì?!"

Tiếc là, cơ thể nhóc đã bị thu nhỏ, tu vi cũng biến mất, lúc này nhóc chỉ là một đứa trẻ con, tuy từ nhỏ đã tu luyện nên thể chất hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng đối phó với người lớn vẫn hơi khó khăn.

"Đừng cựa quậy, sẽ ngã đấy, anh còn đang xách đồ nữa." Thẩm Dữ Hòa nhẹ nhàng quát, giọng nói không hề lạnh lùng, mang theo sự thân thiện và dịu dàng đặc trưng của cậu.

Nhìn xuống nhóc con bị mình bế đang mặt đỏ tía tai vẻ mặt không thể tin được, Thẩm Dữ Hòa cảm thấy rất thú vị, nghĩ thầm nhóc này tuy hơi trẻ trâu, nhưng cũng khá độc lập, da mặt cũng mỏng. Cậu mỉm cười rồi giải thích thêm: "Yên tâm, anh không có ác ý, em còn nhỏ, đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, ngoài đường xe cộ nhiều như vậy, rất dễ xảy ra tai nạn, lại còn có thể bị bọn buôn người bắt cóc, bán lên núi sâu rừng thẳm, ngoan nào, anh đưa em đến cục cảnh sát."