Không lâu sau, trong tiếng an ủi của Hiền phi, nàng ta khóc nức nở, trút hết những ấm ức uất ức bấy lâu nay.
Ba ngày sau, Triệu Sùng mới biết được đầu đuôi sự việc Cố Trăn Trăn bị hại rơi xuống nước.
Là cùng lúc biết được chuyện các phi tần quyên góp vàng bạc.
Những ngày gần đây, hắn cùng các quan viên Lại Bộ, Hộ Bộ, và Công Bộ liên tục bàn bạc về việc cử quan đi cứu trợ thiên tai cũng như sắp xếp dân chúng bị ảnh hưởng. Đồng thời, phải phối hợp với Binh Bộ để ngăn ngừa loạn lạc từ dòng người lưu vong. Mọi việc rối như tơ vò khiến hắn không có lấy một khoảnh khắc nghỉ ngơi. Sau nhiều ngày bận rộn, vừa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe tin Vân Oanh là người đầu tiên quyên góp một trăm lượng vàng giúp dân vùng thiên tai.
Triệu Sùng nghe xong đã bật cười.
Nếu là người khác thì có thể là để ra oai nhưng là Vân Oanh thì hắn không tin nàng lại tùy tiện đưa ra quyết định như vậy.
Không biết vị ái phi này của hắn lại đang tính toán điều gì.
Đúng lúc đến giờ dùng bữa trưa, Triệu Sùng chợt nhớ đến Vân Oanh, không khỏi tò mò về hành động của nàng. Nhớ lại chuyện trước đó bản thân từng "thất thế" trước nàng, hắn quyết định ra lệnh đến Thanh Trúc Các.
Quả nhiên gặp Vân Oanh đang dùng bữa.
Vào Thanh Trúc Các, Triệu Sùng đi đến bên bàn, nhìn thức ăn trên bàn, lại liếc nhìn Vân Oanh.
Trên bàn chỉ có hai món ăn, một đĩa đậu phụ trộn hành lá, một đĩa cải trắng xào.
"Nghe nói ái phi đã dốc hết tiền của để quyên góp một trăm lượng vàng cho bách tính bị thiên tai."
Triệu Sùng ngồi xuống bên bàn, mỉm cười nhàn nhạt: "Chẳng lẽ là vì muốn nếm thử hương vị của đậu phụ và cải trắng này?"
Hoàng đế đến đột ngột, Vân Oanh không chuẩn bị gì khác.
Thật ra, ngay cả khi biết trước Hoàng đế sẽ đến, nàng cũng không chuẩn bị gì đặc biệt.
Thấy Hoàng đế vừa đến đã nhắc tới chuyện quyên góp vàng bạc, sắc mặt Vân Oanh không thay đổi, nói một cách đường hoàng: "Bách tính ở Thục Trung và Đường Tây Giang Nam bị thiên tai, cuộc sống khó khăn, thϊếp không giúp được gì nhiều, chỉ có thể góp chút sức mọn."
Triệu Sùng thầm ghé tai nghe, rõ ràng nghe được tiếng lòng nàng.
[Phi tần lục cung cùng nhau làm việc thiện tích đức, Phật Tổ nghe thấy cũng khen hay.]
[Là chuyện vui.]
Lúc này, tiếng lòng của Vân Oanh nghe vào tai Triệu Sùng lại thấy rất thú vị.
Hắn thầm nghĩ, quả nhiên người trước mặt này cố ý làm việc quyên góp trăm cân vàng, một trong những mục đích chính là để các phi tần trong hậu cung phải quyên góp nhiều vàng bạc hơn.
Phật Tổ nghe xong cũng khen hay.
Đây là chuyện đáng mừng.
Có thể thấy nàng rất hài lòng với kết quả mà hành động của mình mang lại mấy ngày trước.
Thậm chí còn có thể nhận ra rõ ràng hai phần đắc ý.
Triệu Sùng lại không lộ vẻ gì mà liếc nhìn đĩa đậu phụ cải trắng trước mặt.
Dọn sạch kho nhỏ của mình, rơi vào cảnh chỉ có thể ăn những thứ này, cũng vẫn vui vẻ sao?
Vị ái phi này của hắn thật sự rất rộng lượng.
Trong hoàn cảnh bình thường, các tiểu thư khuê các khó tránh khỏi được gia đình nuôi dưỡng đến mức kiêu căng nhưng ở Vân Oanh, hắn chỉ thấy nàng cư xử bình tĩnh, an nhiên tự tại.
"Nàng có thể có tấm lòng này, rất tốt."
Khen Vân Oanh một câu nghiêm túc, đáy mắt Triệu Sùng ẩn chứa ý cười: "Nhưng thật khéo, trẫm bận rộn đến giờ vẫn chưa dùng bữa, vừa hay có thể cùng nàng dùng cơm."