Thục Phi Hôm Nay Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 31

Khương quý tần cũng không khỏi nhớ đến số vàng bạc mình đã quyên góp, trong lòng nhói đau.

Gạt bỏ những suy nghĩ đó, nàng ta định thần lại, nghe Đức phi mời nàng ta ngồi, liền tiến lên hai bước ngồi xuống một bên khác của giường La Hán.

"Gần đây, Vân thị quả thực là nổi tiếng." Đức phi chậm rãi mở lời, giọng nói không khỏi oán trách.

Khương quý tần nhìn Đức phi, lại nghe Đức phi nói: "Chỉ có nàng ta như vậy, khiến bổn cung cảm thấy khó mà phân biệt được nàng ta thật sự ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc."

Khương quý tần hỏi: "Nương nương sao lại nói như vậy?"

"Bổn cung cũng không nói rõ được lý do, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác như vậy." Đức phi nói.

“Thần thϊếp cùng Vân thị cùng ở cung Vân Khê, cũng thấy được nhiều việc của nàng ta” Khương quý tần trầm ngâm chậm rãi nói: “Trước kia nàng ta cả ngày ở Thanh Trúc Các, trừ mùng một, rằm đi thỉnh an thì không đi đâu. Mà ở Thanh Trúc Các cũng chỉ biết ăn uống, không thấy có lòng làm gì khác. Cố mỹ nhân để được diện kiến bệ hạ, còn phải bỏ công lấy lòng Thái Hậu nương nương.”

Đức phi chống cằm, hơi nhíu mày: “Nếu không phải, sao bệ hạ lại đến Thanh Trúc Các trước?”

“Có lẽ…” Khương quý tần dừng lại một lát, mới hạ thấp giọng: “Trong số phi tần mới vào cung, dung mạo Vân thị quả thực nổi bật hơn.”

Đây là một lý do đơn giản và dễ hiểu.

Dung mạo nổi bật dễ được ghi nhớ nhất, cho dù trước đó người mà họ để ý nhất cũng là Vân Oanh.

Để ý thì để ý nhưng vì bệ hạ trước kia không vào hậu cung, Vân Oanh lại ít khi lộ diện, không làm gì gây chú ý nên dần dần bị bỏ qua.

Cho đến khi bệ hạ lật thẻ bài của nàng.

Đức phi có phần bị lý do mà Khương quý tần đưa ra thuyết phục.

Chỉ là nỗi lo của nàng ta không giảm: “Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, đủ để bệ hạ để mắt đến nàng ta sau này.”

“Thục Trung và Đường Tây Giang Nam liên tiếp xảy ra thiên tai, những ngày này bệ hạ e rằng không có thời gian đến hậu cung.” Khương quý tần bình tĩnh nói với Đức phi “Vân thị hôm qua nổi bật là thật, cho dù có lòng tốt nhưng nàng ta cũng vượt quá giới hạn, mất đi thân phận cũng là thật. Nàng ta là tiệp dư, sao có thể vượt qua nương nương và Hiền phi? Bệ hạ và Thái Hậu nương nương thấy được, lúc này mặc dù không nói nhiều nhưng trong lòng sao có thể không tính toán?”

“Huống hồ nàng ta nổi bật như vậy, sẽ chướng mắt biết bao nhiêu người.”

“Huống hồ…”

Khương quý tần tiến lại gần Đức phi, nhỏ giọng nói: “Huống hồ, chuyện Cố mỹ nhân rơi xuống nước, nương nương cũng nên đoán ra Vân thị bị người hãm hại. Như vậy, sau những chuyện xảy ra hôm qua, kẻ đứng sau nhất định càng thêm căm hận nàng ta. Đã như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua nàng ta?”

Đức phi giật mình, lấy lại chút tinh thần.

Nàng ta lặng lẽ quan sát Khương quý tần một lúc, thầm suy ngẫm lời nói của nàng ta, cuối cùng khóe miệng cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi nói... kẻ vu oan cho Vân thị là ai?"

Đức phi vẫn đang suy tư, nghe Khương quý tần nói: "Thϊếp không đoán ra được nhưng chuyện này, cuối cùng cũng phải xem Hiền phi có thể tra ra được điều gì."

"Nàng ta à, vẫn luôn giả vờ độ lượng công bằng." Đức phi cười lạnh.

Im lặng một lúc, nàng ta lại nói: "Bản cung cũng muốn xem xem nàng ta có thể tra ra được điều gì."