Thục Phi Hôm Nay Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 13

Nhưng tò mò thì tò mò, loại lời này tuyệt đối không thể hỏi ra miệng.

Nàng ta đến Thanh Trúc Các cũng là muốn nhắc nhở Vân Oanh đừng quá đắc ý.

Dù sao thì Vân Oanh cũng chỉ là một tài nhân, phẩm vị còn thấp hơn nàng ta!

Mà Vân Oanh sau khi nghe tiểu cung nữ bẩm báo thì không nhịn được cười.

Nhìn kìa, kẻ không có đầu óc này không phải đã đến rồi sao?

"Bích Liễu, mở hộp ra cho ta xem."

Tạm thời thay đổi chủ ý dặn dò Bích Liễu một câu, Vân Oanh mới ra hiệu cho tiểu cung nữ đi mời Cố Trăn Trăn vào.

Một lát sau, Cố Trăn Trăn được cung nữ dẫn vào, ở bên ngoài nhìn thấy Vân Oanh đang ngồi trên giường La Hán dưới cửa sổ.

"Nương tử, Cố mỹ nhân đến rồi." Tiểu cung nữ bẩm báo xong thì lặng lẽ lui xuống.

Nhưng Cố Trăn Trăn lại chú ý đến chiếc hộp gỗ tử đàn dát vàng gần như chiếm trọn cả mặt bàn trên giường La Hán.

Hộp mở ra, trâm cài, đồ trang sức lấp lánh một màu vàng rực, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết giá trị của chúng.

Cố Trăn Trăn nhất thời lại đau lòng thêm một lần nữa.

Nàng ta cũng được Hoàng đế ban thưởng không sai, nhưng so với những thứ này của Vân Oanh thì lại có vẻ hơi...

"Gặp qua Cố mỹ nhân." Vân Oanh thấy sắc mặt Cố Trăn Trăn hơi đổi liền đứng dậy hành lễ với nàng ta, sau đó vừa mời Cố Trăn Trăn ngồi xuống, vừa cười vô tội hỏi: "Hôm nay Cố mỹ nhân sao lại rảnh rỗi đến Thanh Trúc Các?"

Bị lời Vân Oanh kéo về thực tại, Cố Trăn Trăn thu liễm thần sắc, sau đó cũng nở nụ cười trên mặt: "Tự nhiên là đến chúc mừng Vân tài nhân." Nàng ta ngồi xuống một bên khác của giường La Hán, ngồi như vậy, dù không cố ý nhìn sang nhưng khóe mắt cũng sẽ liếc thấy đồ trang sức trong hộp. Cố Trăn Trăn cố nhịn, thầm dặn mình phải kiềm chế, lại cười giả lả nói: "Vân tài nhân có thể hầu hạ bệ hạ vui vẻ, ta cũng mừng cho ngươi."

Vừa lúc Bích Liễu bước tới rót trà cho hai người.

Bàn giường La Hán bị cái hộp gỗ tử đàn kia chiếm mất, Vân Oanh liền ân cần dịch chuyển vị trí của nó.

Một lần dịch chuyển này, càng tiện cho Cố Trăn Trăn nhìn rõ những món trang sức tinh xảo xinh đẹp trong hộp.

Cố Trăn Trăn: "…"

Nụ cười trên khóe môi nàng ta cứng đờ, Vân Oanh như không hề hay biết, vẫn tự mình vuốt ve một chiếc trâm cài hình bươm bướm bằng vàng nạm ngọc trai và đá quý trong hộp, cười tươi như hoa: "Đa tạ Cố mỹ nhân, thϊếp cũng không ngờ bệ hạ lại sai người đưa đến nhiều phần thưởng như vậy."

Đây là lời nói thật.

Dù sao thì xét cho cùng, tối qua nàng thật sự không hầu hạ Hoàng đế vui vẻ.

Nhưng nghe vào tai Cố Trăn Trăn thì lại không thấy thoải mái chút nào.

Có chuyện ở Ngự Hoa Viên hôm qua, lại còn bày những phần thưởng của Hoàng đế trước mặt nàng ta, rõ ràng là cố ý khoe khoang với nàng ta.

Vừa là khoe khoang, vừa là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nghĩ đến đây, nghĩ đến Vân Oanh trong lòng không biết đang cười nhạo nàng ta thế nào, Cố Trăn Trăn không thể kìm nén được cơn giận.

"Vân tài nhân, người được bệ hạ ban thưởng thì nhiều lắm." Nụ cười trên mặt nhạt đi đôi phần, Cố Trăn Trăn nhìn Vân Oanh, lại giơ tay vuốt ve chiếc trâm cài hình đôi bươm bướm bằng vàng nạm đá quý trên đầu, ngầm nhắc nhở Vân Oanh rằng nàng ta cũng được bệ hạ ban thưởng, cuối cùng hơi hất cằm lên nói: "Nếu lúc này đã ỷ sủng mà kiêu, tự đắc, chỉ sợ không ổn."