Từ khi Vân Oanh được tái sinh, hoàng đế vẫn chưa từng triệu phi tần thị tẩm, vì vậy hậu cung cũng không có gì sóng gió.
Mỗi lần thỉnh an, ngồi lại một lát, Hiền phi sẽ mở lời cho họ tự giải tán.
Hôm nay có chút khác biệt vì chuyện Cố mỹ nhân được hoàng đế ban thưởng. Nhưng người mà các phi tần chú ý là Cố mỹ nhân, Vân Oanh ở góc phòng nhâm nhi trà ngon của Triều Huy điện, nghe họ nói những lời ẩn chứa sự sắc sảo, coi như là trò đùa.
Một lúc sau, Hiền phi mở lời cho giải tán, Vân Oanh liền cùng các phi tần khác ra khỏi điện.
Lúc này còn sớm, bên ngoài không quá nóng. Lần trước rời khỏi Thanh Trúc các cũng là đến Triều Huy điện thỉnh an, Bích Ngô khuyên Vân Oanh nên đi lại nhiều hơn. Vân Oanh suy nghĩ một chút, thấy lời này có lý, vì vậy liền cùng Bích Ngô đi vòng qua ngự hoa viên, định bẻ vài cành hoa chi tử trắng về cắm bình.
Mùa hè, hoa sen nở rộ.
Nếu chèo thuyền trên hồ rồi bẻ thêm vài cành hoa sen, hoa súng về cắm bình sẽ thú vị hơn nhiều, chỉ là Vân Oanh thấy quá phiền phức nên thôi.
Vào ngự hoa viên đi được hơn trăm bước đã thấy khóm hoa.
Vân Oanh cùng Bích Ngô tiến lên, đang chuyên tâm bẻ hoa thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói ngọt ngào.
"Hôm nay Vân tài nhân thật sự hiếm khi có hứng thú nhỉ."
"Thật không ngờ cũng đến ngự hoa viên dạo chơi."
Vân Oanh quay đầu lại, thấy một tiểu nương tử cũng ngọt ngào y hệt đứng cách đó hai bước, mi mày cong vυ't nhìn nàng.
"Gặp qua Cố mỹ nhân." Nàng cúi người hành lễ với đối phương.
Người nói chuyện là mỹ nhân Cố Trân Trân.
Cũng là người được các phi tần trong Triều Huy điện chú ý nhất hôm nay.
Vân Oanh và Cố Trân Trân đã quen biết nhau từ trước khi vào cung.
Chỉ là hai người giao tình rất nhạt, không mấy khi qua lại, nói chính xác hơn là Cố Trân Trân không thích nàng, cũng không muốn qua lại với nàng.
"Ai... Trước đây thật sự không thể ngờ được hai chúng ta sẽ làm bạn trong cung này." Cố Trân Trân đưa tay vuốt ve một chiếc trâm cài hình đôi bướm bằng vàng khảm đá quý trên đầu: "Càng không ngờ Vân tài nhân lại xinh đẹp như vậy, nhưng cuối cùng lại kém hơn ta." Nàng ta cong môi cười, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý: "Vân tài nhân đừng vì chuyện này mà bất mãn với bệ hạ mới tốt."
Cố Trân Trân là mỹ nhân chính ngũ phẩm, cao hơn tài nhân một chút.
Chiếc trâm cài đó cũng là phần thưởng mà hoàng đế ban cho Cố Trân Trân ngày hôm qua, vừa nãy ở Triều Huy điện, Vân Oanh đã nghe nàng ta khoe khoang hai lần rồi.
Bây giờ là lần thứ ba.
Vân Oanh hiểu rằng Cố Trân Trân muốn khoe khoang trước mặt nàng.
Nàng không muốn so đo, cũng lười đấu võ mồm với Cố Trân Trân, chỉ muốn nhân trời chưa nắng gắt bẻ hoa về Thanh Trúc các.
"Đúng là Cố mỹ nhân có phúc khí."
Vân Oanh cong môi nói qua loa một câu rồi quay người tiếp tục tỉ mỉ chọn hoa.
Nghĩ rằng Vân Oanh không muốn đối mặt với sự thật là mình không được sủng ái như mình, cố ý né tránh, Cố Trân Trân càng đắc ý, lại vuốt ve chiếc trâm cài trên đầu, cười rạng rỡ: "Vân tài nhân cũng đừng buồn, sau này ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt bệ hạ."
Vân Oanh thong thả bẻ hoa: "Đa tạ Cố mỹ nhân."
Cố Trân Trân cười, đưa tay vuốt ve chiếc trâm cài trên đầu: "Vân tài nhân, giữa chúng ta cần gì nói đến chữ cảm ơn?"
Nhưng không biết một bóng người màu vàng đã từng xuất hiện sau lưng họ không xa từ lúc nào chẳng hay, sau đó lặng lẽ rời đi.