Sư Nguyệt Dao vừa đến thì đã khóc lóc với đám chó liếʍ Thái Hư Tông.
Nàng ta nói rằng tiểu tông môn của mình rất nghèo.
Sau đó nàng ta lại nhìn về phía Thịnh Ninh đang quét rác trên bậc thang, khóc lóc nói rằng ngay cả đệ tử ngoại môn của Thái Hư Tông cũng sống tốt hơn nàng ta.
Thịnh Ninh cạn lời...
Cái gì mà tiểu tông môn quá nghèo, tông môn của nàng ta không coi trọng nàng ta.
Nàng ta không nhìn thấy đám sư huynh của nàng ta khi nhìn thấy nàng ta sẽ lập tức vẫy đuôi sao?
Mấy tên sư huynh đó hận không thể móc tim móc phổi của mình ra giao cho nàng ta!
Trong nguyên tác, tiểu tông môn đó của Sư Nguyệt Dao chính là do bị hành vi tố cáo của nàng ta hại chết.
Tuy chỉ là một tiểu tông môn, nhưng các vị sư huynh của Sư Nguyệt Dao mỗi người đều là thiên tài.
Thiên tài ngã xuống, không có một ai cảm thấy áy náy.
Mà Sư Nguyệt Dao cuối cùng cũng có cớ để rời khỏi tiểu tông môn.
Nàng ta được Thái Hư Tông tiếp nhận làm tiểu sư muội thân truyền.
Các loại pháp khí, đan dược nhiều vô số kể.
Sau này nàng ta phải độ kiếp phi thăng, đám thân truyền của Thái Hư Tông không nỡ nhìn nàng ta hứng chịu lôi kiếp, thế là liều mạng hứng chịu thay cho nàng ta.
Đoạn nội dung đó Thịnh Ninh không xem tiếp nữa.
Nữ chính coi tất cả mọi người thành hòn đá kê chân để tu luyện, phụ lòng chân tình của biết bao nhiêu người, vậy mà không bị sét đánh chết.
Hào quang vạn người mê cũng quá mạnh rồi.
Bây giờ Sư Nguyệt Dao chạy đến Thái Hư Tông khóc lóc kể lể, nguyên nhân chính là nàng ta sắp đột phá lên Trúc Cơ.
Tiểu tông môn kia vừa không có linh quả, vừa không có pháp khí, dẫn nàng ta đến Luyện Khí Viên Mãn nửa tháng rồi mà vẫn chưa thể đột phá được.
Người trong lòng không thể đột phá lên Trúc Cơ?
Chuyện này còn ra thể thống gì nữa!
Đám chó liếʍ của Thái Hư Tông lập tức lôi toàn bộ bảo bối trong túi giới tử ra dâng tặng nàng ta.
Rồi sau đó xảy ra cảnh vừa rồi Thịnh Ninh bị chửi rủa suốt ba canh giờ.
Ba canh giờ đó.
Từ khi trời sáng đến lúc hoàng hôn.
Chó có thể nhịn, nhưng nàng thì không thể.
Nàng móc ra khẩu súng Gatling ra ngay tại chỗ, nhắm thẳng vào đám ngu ngốc kia mà bắn tới tấp.
Lời hay thì nghe không lọt tai, vậy thì đừng trách nàng động thủ không động miệng!
Chỉ nghe một trận âm thanh điếc tai vang lên.
Bụi đất mù mịt, bốn phía bỗng chốc trở nên im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều bị phản ứng của Thịnh Ninh doạ cho hoảng sợ.
Thịnh Ninh nhân lúc mọi người còn đang hoảng sợ, nàng lao thẳng đến trước mặt Sư Nguyệt Dao, dùng chân quét ngang khiến nàng ta ngã nhào xuống đất, họng súng Gatling trong tay nàng chĩa thẳng vào mặt đối phương.
“Thịnh Ninh, một phế vật ngoại môn như ngươi mà cũng dám ra tay với Nguyệt Dao?! Còn không mau thả Nguyệt Dao ra!”
“Ai cho ngươi cái gan chó đó!”
“Nếu ngươi không muốn bị đuổi ra khỏi tông môn, thì mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Nguyệt Dao, nếu không thì…”
Trong đám đông, có người nhìn thấy Sư Nguyệt Dao bị Thịnh Ninh dẫm dưới chân, lập tức lên tiếng chửi bậy.
Cả đám lập tức phục hồi tinh thần, bắt đầu phụ hoạ theo.
Bọn họ muốn nàng mau thả Sư Nguyệt Dao ra, còn muốn nàng quỳ xuống xin lỗi Sư Nguyệt Dao đang khóc lóc không ngừng.
Nếu không phải trong tay nàng đang cầm Gatling, thì bọn họ đã sớm ra tay rồi.
Thịnh Ninh là một người luôn điềm tĩnh, nhưng sau ba canh giờ, sự kiên nhẫn của nàng đã cạn kiệt từ lâu.