Nghe tiếng từ nhà bếp, Tần Miểu và Lý Hoa nhìn nhau cười.Lý Hoa cứ giữ chặt tay Tần Miểu: "Miểu Miểu à, con về rồi thì phải nghỉ ngơi cho khỏe, đợi con khỏe rồi thì bố mẹ sẽ đưa con đi du lịch, nhé?"
Tần Miểu mỉm cười, lắc đầu: "Mẹ à, tạm thời con không thể đi du lịch với bố mẹ được, sắp tới đây con còn ít việc cần phải làm cho xong."
Lý Hoa không hiểu. Con gái mới tỉnh lại, có chuyện gì cần làm chứ?
"Miểu Miểu, chuyện gì thế con? Mẹ có giúp được gì cho con không?"
Bà hoang mang hỏi dò lại.
Dù có là chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần con gái muốn thì chắc chắn bà sẽ làm bằng được.
Chỉ cần con gái bà khỏe mạnh thôi.
Tần Miểu cảm nhận được sự lo lắng của mẹ. Cô cười, nói: "Mẹ đừng lo mà, chuyện này không có gì nguy hiểm cả. Đợi tới lúc rồi con sẽ kể cho mẹ nghe sau ạ."
Lý Hoa không hỏi thêm nhiều, bà chỉ nắm chặt tay Tần Miểu hơn.
Chỉ sợ không cẩn thận thì con gái mình lại biến mất.
Tần Miểu rũ mắt, nhìn đôi tay chan sần của Lý Hoa mà lòng não nề.
Ý định trong lòng cô lại càng thêm vững chắc hơn.
Nếu linh khí ở thế giới này khôi phục thì cô phải mở học viện tu tiên, như vậy thì người thân của cô sẽ là nhóm học viên đầu tiên của học viện.
Cô muốn cùng dắt họ lên con đường tu tiên!
Tối đến, gia đình bốn người vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên sau nhiều năm xa cách.
Cơm nước xong xuôi, Lý Hoa lùa Tần Miểu về phòng nghỉ ngơi.
Tần Miểu không từ chối. Cô cần dùng thời gian buổi tối để xác định tiêu chí tuyển sinh của học viện.
Trở về phòng, cô nhìn gian phòng không nhiễm một hạt bụi mà lòng xót xa.
[Ký chủ, 101 đã giúp cô đọc ký ức của bố mẹ và anh trai cô. Ba năm cô trở thành người thực vật, mẹ cô nghỉ việc để chăm nom bên giường bệnh cô, lau mình, thay quần áo cho cô, trò chuyện với cô.]
[Bố cô và anh trai cô ngày nào cũng bận bịu nhưng vẫn dành thời gian để đến bệnh viện thăm cô. Sau khi về nhà, họ sẽ lau dọn phòng cô. Ngày nào cũng vậy.]
Tần Miểu cười.
Trong lòng vừa thấy cảm động vừa thấy ấm áp.
Người nhà mà, dù là lúc nào cũng khiến ta có cảm giác an toàn.
Vì người nhàm cô cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của vị diện.
"Được rồi. 101, chúng ta bắt đầu thôi."
[Được thưa ký chủ! Cô cần 101 cung cấp địa chỉ giúp cô không?]
Tần Miểu biếng nhạc tựa trên ghế, mân mê chiếc điện thoại.
"Ừm, cung cấp đi, chiếu trên điện thoại là được."
101 truyền địa chỉ đã được chọn xuống điện thoại của Tần Miểu.
Tần Miểu lướt màn hình xem.
101 chọn giúp cô tổng cộng năm địa chỉ để tham khảo.
Năm chỗ này hầu hết đều nằm ở những đoạn hoang vắng.
Chỗ thứ nhất non xanh nước biếc, sương khói lượn lờ, trông có vẻ rất thơ.
Tần Miểu xem giới thiệu phía dưới.
Ừm, ở biên giới Vân Thị à?
Hơi xa.
Cô xem tiếp. Chỗ thứ hai khá rõ, là một nơi sâu trong sa mạc.
Cũng xa quá, cô không cân nhắc thêm.
Vất vả lắm mới trở về được vị diện gốc, cô muốn chọn một nơi gần nhà mình thôi.
Tuy bản thân là người tu tiên, chỉ cần nháy mắt là có thể từ Hoa Quốc đến phía Đông hay phía Tây, bất kỳ chỗ nào.
Nhưng cô nghĩ đến việc bố mẹ mình chỉ mới bắt đầu tu tiên, chắc chắn không thể có được tốc độ này, đến lúc đó lỡ họ muốn về nhà cũng phiền phức lắm.
Kéo đến nơi thứ ba, vẻ biếng nhác của Tần Miểu biến mất ngay lập tức. Cô ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên.
Không chút do dự mà lựa chọn nơi này luôn.
"101, chỗ này đi!"
[Vâng, tôi biết ngay là ký chủ sẽ chọn nơi này mà~~]
Tần Miểu chọn khu núi phía Tây Tứ Xuyên.
Nơi này có mật độ dân cư thưa thớt, quan cảnh tuyệt đẹp, quan trọng nhất là gần nhà cô.
Cả nhà Tần Miểu đều là dân sinh ra và lớn lên ở Tứ Xuyên.
Chọn một nơi ở quê nhà để xây dựng học viện tu tiên, sau này học viện tu tiên phát triển sẽ giúp nhiều cho kinh tế quê nhà.
Đồng thời, Tứ Xuyên có vị trí thuận lợi trên bản đồ Hoa Quốc, từ đâu đến cũng không quá xa.
Sau đó còn hai nơi nữa, Tần Miểu cũng xem thử.
Một nơi là sâu trong núi Trường Bạch trong truyền thuyết, một nơi là sâu trong một ngọn núi khác trong truyền thuyết nữa.
Đều là vị trí đẹp.
Sau này chắc sẽ còn hữu dụng đây.
Nhưng tòa học viện đầu tiên vẫn nên gần nhà cô thì hơn.