Quá Nhiều Chồng Theo Đuổi [Xuyên Không]

Chương 5

Gối đầu lên cánh tay rắn chắc dưới cổ, nàng cảm thấy mấy phần an tâm, mấy phần ấm áp.

Nàng nhớ lại vài giờ trước, ngay trên chiếc giường này, cánh tay ấy đã nhẹ nhàng vuốt ve mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng. Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, trong lòng trào dâng một cảm giác ngọt ngào. Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới rút ra một kết luận: Ừm, vì sự phát triển hòa bình của xã hội, đây là chuyện chẳng thể tránh khỏi. Nói thật, người ta cũng không dễ dàng gì.

Từ nay về sau, nàng chính là Nguyễn Châu, được một đám chồng yêu thương.

Trong xã hội cổ đại trước kia, việc nam nhân có tam thê tứ thϊếp là chuyện đương nhiên, nữ nhân chỉ cần phạm chút lỗi nhỏ đã bị gán là dâʍ đãиɠ. Xã hội trọng nam khinh nữ chỉ tồn tại vài ngàn năm, nhưng đã khiến nam nhân quen được chiều hỏng, ai nấy đều tự luyến muốn chết.

Chế độ nhất thê đa phu của Thiên Sở quốc là sự châm biếm lớn nhất đối với những ngựa đực giống.

May là nàng – Tần Châu, à không, giờ là Nguyễn Châu – đã xuyên không đến Thiên Sở quốc, chứ không phải vào một quốc gia phong kiến nào đó của Trung Quốc, mọi thứ vẫn ổn, chỉ là việc làm cỗ máy sinh con khiến nàng hơi khó chịu.

Nằm trong vòng tay rộng lớn của nam nhân, Nguyễn Châu từ từ chìm vào mộng đẹp.

Có lẽ vì trong đầu nàng chứa đựng rất nhiều thông tin về thời đại này và về hai huynh đệ Vân gia, nên khi xuyên qua, Nguyễn Châu cũng không bài xích.

Tuy nhiên, khi mở đôi mắt lờ mờ buồn ngủ, đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của Vân Thế Nhất, nàng lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đầu gối nàng khẽ nhích, chạm phải một vật không nên chạm, khiến nam nhân bật ra một tiếng hít mạnh, một bàn tay to lớn đã đặt lên bộ ngực đẫy đà của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ưʍ...” Nguyễn Châu cắn môi dưới, dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình nắm lấy bàn tay không yên phận kia.

Nàng từng đọc trên mạng rằng, nam nhân sau khi tỉnh giấc thì du͙© vọиɠ rất mạnh. Người có thê tử, thường sẽ đè lên, rồi làm chuyện đó.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức cứng người, không dám động đậy. Khác với đêm qua, nàng luôn nghĩ rằng cuộc ân ái đó chỉ là mơ, nhưng giờ đã tỉnh táo, nàng không biết phải làm sao.

“Châu Châu...” Vân Thế Nhất khàn giọng gọi tên nàng, nhận thấy sự kháng cự của nàng, hắn cười khẽ: “Đã thành thân mấy ngày rồi, sao còn ngại ngùng vậy?”

Nguyễn Châu cúi thấp đầu, không phải nàng ngại, mà là đang căng thẳng. Dù là ai, mới xuyên không đến đã nằm trên một chiếc giường lớn, bị hai nam nhân cùng lúc trêu chọc, cũng sẽ không có phản ứng bình thường được.

“Hai nhà chúng ta ở cách xa nhau, trước đây đại biểu ca chưa từng gặp muội, nhưng từ ngày thành thân, Châu Châu đã là thê tử của Vân Thế Nhất này. Ta đảm bảo sẽ đối xử tốt với nàng hết đời này. Tài sản của ta từ nay trở đi đều thuộc quyền quản lý của nàng, kể cả thân xác này cũng là của nàng. Nàng không cần lo lắng, ta mới là người phải lo, cả đời ta đều nằm trong tay Châu Châu.”