Tôi Tỏa Sáng Trong Chương Trình Hẹn Hò Thực Tế

Chương 30

Tối qua, Khâu Tuyết Như nhận được tấm thư thiện cảm từ Tất Cạnh. Người ta thường nói "gái theo trai cách một lớp vải mỏng" nên nhân lúc Tất Cạnh có chút thiện cảm với mình, cô quyết định phải nắm lấy cơ hội.

Tất Cạnh có chút bất ngờ trước sự kiên trì của cô. Anh có ấn tượng về Khâu Tuyết Như, nhưng không phải theo kiểu thiện cảm.

Nghĩ một hồi, anh mới nhớ ra, tối qua vì không biết nên bỏ phiếu cho ai, anh đã tùy tiện chọn một hòm thư, có vẻ như chính là hòm của cô.

Tất Cạnh chưa từng yêu đương, nghĩ đến hành động dễ gây hiểu lầm của mình, anh cảm thấy có lỗi.

"Xin lỗi, cô có thể đợi một thời gian không?" Tất Cạnh lau nước trên mặt, nói: "Chấn thương ở chân tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hiện tại chỉ có thể làm một số bài tập phục hồi chức năng. Tạm thời không thể bơi bình thường được, nên có lẽ không thể dạy tốt cho cô."

Khâu Tuyết Như trong lòng tiếc nuối. Cùng bơi lội là cơ hội dễ dàng nhất để tạo ra sự tiếp xúc cơ thể, nếu làm được điều đó, cô không tin mình không thể chiếm được trái tim Tất Cạnh.

Nhưng trong tình huống này, cô đành phải nói: "Được thôi, vậy để khi nào anh khỏe lại hẵng tính tiếp."

Vì ngày mai là cuối tuần, chương trình đã sắp xếp một hoạt động vào tối thứ sáu.

Tuy nhiên, có nhiều khách mời về muộn, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Thẩm Thiển ăn một chút rồi trở về phòng, tắm rửa và thay bộ đồ ngủ thoải mái, sau đó nằm trên giường lướt điện thoại.

Trong điện thoại của chủ cũ gần như không có gì, thậm chí chẳng có một trò chơi nào, ứng dụng được sử dụng nhiều nhất là WeChat.

Danh sách bạn bè trên WeChat rất ít, duy nhất được ghim lên đầu là bà nội của chủ cũ.

Chủ cũ từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, người thân duy nhất của cậu là bà nội – người đã nuôi dưỡng cậu từ nhỏ.

Nhưng vì ít khi có thời gian về thăm bà, năm ngoái nhân dịp về nhà, cậu đã mua cho bà một chiếc điện thoại thông minh, dạy bà cách dùng WeChat.

Bà tuổi đã cao, không rành về điện thoại, ứng dụng duy nhất trên đó là WeChat để liên lạc với Thẩm Thiển. Trong danh bạ WeChat, chỉ có mỗi mình cậu là liên lạc.

Chủ cũ sợ bà lo lắng, nên mỗi khi có thời gian đều gọi điện cho bà. Khi bận quá, cậu quay video gửi qua WeChat, ít nhất đã có vài trăm video với độ dài khác nhau, nhưng trong mỗi video, cậu đều cười rất tươi.

Dù một ngày phải biểu diễn ba bốn sân khấu, làm việc liên tục hơn 20 tiếng, đến kiệt sức, cậu vẫn quay video nói với bà rằng mình ổn, bảo bà đừng lo lắng.

Thẩm Thiển tiếp tục thói quen này, mỗi ngày đều quay video, để người bà ở quê nhà yên lòng.

Bất chợt, Thẩm Thiển nhớ đến việc chị Lý và Tô Yến đã động vào máy tính của cậu vào buổi sáng.

Có lẽ thứ họ tìm kiếm liên quan đến đồ điện tử, nên cậu mở vài video lên xem thử, nhưng không thấy gì đặc biệt.

Hay là thứ khác?

Thẩm Thiển nghĩ ngợi một hồi lâu.

Lúc này, cánh cửa bất ngờ mở ra.

Thẩm Thiển ngẩng đầu, nhận ra đó là Cao Chước vừa về.

Cao Chước đã họp cả ngày, vẻ mặt lạnh lùng và căng thẳng. Nếu không vì ý thức rằng mình đang tham gia chương trình, có lẽ anh đã về muộn hơn.

Khi bước vào biệt thự, mở cửa phòng ra, anh thấy ánh đèn vàng ấm áp.

Ngay sau đó, anh thấy Thẩm Thiển thò đầu ra khỏi chăn, mỉm cười chào anh: "Anh về rồi."

Cao Chước dừng tay khi đang cởϊ áσ ngoài.

Từ khi anh tự mình lập công ty, đã rất lâu rồi anh không về nhà.

Mà cho dù anh có về, mỗi ngày đối mặt cũng chỉ là sự lạnh lẽo, trống vắng – cha anh bận rộn ở công ty, mẹ anh lại mải mê tham gia các buổi tiệc tùng với những quý bà thượng lưu. Cả gia đình hầu như không gặp mặt nhau được vài lần mỗi tuần.

Sau này, anh lập công ty riêng, để tiện làm việc, anh chuyển đến một căn hộ rộng lớn ở trung tâm thành phố. Nhưng nơi đó lại càng không thể gọi là nhà.

Giờ đây, trong không khí thoang thoảng hương thơm mát sau khi tắm, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khiến người ta cảm thấy dịu dàng hơn.

Ánh mắt Cao Chước dừng lại trên người Thẩm Thiển, đường nét căng cứng trên khuôn mặt anh vô thức trở nên mềm mại hơn.

Thẩm Thiển thấy anh về muộn, dụi mắt hỏi: "Anh ăn cơm chưa? Có muốn ăn mì không?"

Dù sao thì tối qua Cao Chước đã nấu một bàn ăn lớn, Thẩm Thiển tuy lười nhưng vẫn có chút lương tâm.

Cậu ngượng ngùng cười, nói: "Nếu anh ăn, tôi pha cho."

Tiếc là mì thì có, nhưng không nhiều.

"......" Cao Chước bật cười, trả lời: "Không cần đâu, tôi ăn rồi. Còn cậu thì sao?"

"Tôi cũng ăn rồi." Thẩm Thiển gật đầu.

Rồi như nghĩ đến điều gì đó, cậu nói: "Tối nay chương trình có sắp xếp hoạt động, chắc cũng sắp đến giờ rồi."

"Được." Cao Chước gật đầu. "Để tôi thay quần áo rồi chúng ta cùng xuống nhé."

"Ừm." Thẩm Thiển ngáp một cái, vẻ thiếu hứng thú.