Tôi Tỏa Sáng Trong Chương Trình Hẹn Hò Thực Tế

Chương 22

"Không cần, tôi no rồi, cảm ơn." Tất Cạnh từ chối.

Bỗng chốc, công sức chẳng còn gì.

Khâu Tuyết Như nhìn Thẩm Thiển uống canh mà tức tối.

Bảo rằng Thẩm Thiển nhắm vào cô, nhưng thực ra cậu dường như "công bằng" nhắm vào tất cả nữ khách mời.

Khâu Tuyết Như kín đáo lườm Thẩm Thiển một cái.

Sau bữa tối, mọi người dọn dẹp bàn ăn rồi tự làm việc riêng.

Thẩm Thiển trở về phòng mình, thấy Trần Phỉ và Giang Hàn Hoa đang ở phòng khách.

"Chúng tôi mang một ít hoa từ chương trình qua đây." Trần Phỉ cười nói.

"Cảm ơn." Thẩm Thiển đáp.

Cậu nhìn thấy trong lọ hoa ở phòng khách có vài bông hoa rực rỡ, làm cho căn phòng vốn hơi trầm trở nên lãng mạn hơn.

"Không thấy Cao Chước đâu?" Giang Hàn Hoa hỏi.

"Chắc anh ấy ở trong phòng." Thẩm Thiển lịch sự gõ cửa phòng ngủ.

"Vào đi." Giọng Cao Chước vang lên từ bên trong.

Thẩm Thiển đẩy cửa bước vào, ngẩng lên liền thấy Cao Chước vừa từ phòng tắm đi ra. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm buộc hờ ở eo, mái tóc còn ướt nhỏ giọt. Nước từ tóc chảy xuống cổ, lướt qua xương quai xanh, ngực, bụng cơ bắp đầy gợi cảm, rồi thấp thoáng ở đường nhân ngư sau lớp áo choàng.

Thẩm Thiển theo bản năng chạm mũi mình để chắc chắn không chảy máu cam.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng hét khe khẽ từ phía sau.

Thẩm Thiển chợt nhớ ra rằng Giang Hàn Hoa và Trần Phỉ cũng ở đây. Cậu liền chu đáo đóng cửa lại.

Cả hai người ngoài cửa, dù chỉ thoáng nhìn qua, cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc.

Khi rời khỏi, mặt họ vẫn đỏ bừng.

Trong phòng, Thẩm Thiển gượng gạo nói: "Xin lỗi."

"Không sao." Cao Chước thản nhiên lắc đầu, vừa lau tóc vừa hỏi.

"Trong số các nữ khách mời, cậu có thích kiểu người nào không?"

Thẩm Thiển nằm trên giường của mình, không chút do dự trả lời: “Không có.”

Mấy cô nàng khách mời này thật sự không dễ đối phó. Trong cốt truyện gốc, cậu chỉ bị lợi dụng hoặc đóng vai người theo đuổi si tình. Phải mất trí đến mức nào mới muốn yêu đương với họ?

Cao Chước nghe câu trả lời của Thẩm Thiển, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười mơ hồ.

“Còn anh thì sao?” Thẩm Thiển tò mò hỏi. Cậu nhớ trong cốt truyện gốc, cuối cùng Cao Chước không kết đôi thành công, nhưng không rõ lý do vì sao.

“Cũng không có kiểu người tôi thích.” Cao Chước đáp.

Do liên quan đến quyền riêng tư của khách mời, phòng ngủ của họ không được lắp đặt camera.

Vì vậy, đội ngũ đạo diễn không nghe được cuộc đối thoại giữa hai nam khách mời. Nếu nghe được, có lẽ họ sẽ khóc.

Những nữ khách mời này đều do họ phải cầu cạnh rất vất vả mới mời được. Tất cả là vì ai?

Bao nhiêu khó khăn không kể đến, nhưng kết quả thì sao? Chỉ có bốn nam khách mời, mà một nửa trong số đó lại không có kiểu người mình thích.

Đội ngũ đạo diễn thật sự có thể khóc đến chết.

Lúc này, Thẩm Thiển ra phòng khách rót một ly nước, còn Cao Chước thì thay quần áo trong phòng. Đột nhiên có người gõ cửa phòng họ.

Thẩm Thiển mở cửa, thấy nhân viên chương trình đứng ở ngoài.

“Đã đến giờ gửi thư bày tỏ thiện cảm, mời hai anh lần lượt lên tầng ba.” Nhân viên nói.

Cao Chước bước ra từ trong phòng, liếc nhìn Thẩm Thiển. Chương trình quy định khách mời không được tiết lộ thư thiện cảm của mình gửi cho ai, nên hai người không thể trò chuyện quá chi tiết.

“Tôi nghĩ anh sẽ nhận được không ít thư đâu.” Thẩm Thiển trêu đùa.

Một anh chàng đẹp trai, lạnh lùng và thanh lịch chắc chắn sẽ rất được yêu thích.

“Thật sao?” Giọng điệu của Cao Chước không hề thay đổi. Anh nhìn Thẩm Thiển, đột nhiên cười và hỏi: “Cậu nghĩ mình sẽ nhận được bao nhiêu?”

“Tôi nghĩ mình chắc chắn không có cái nào.” Thẩm Thiển nhướn mày nói.

“Tại sao?” Cao Chước hỏi.

Thẩm Thiển muốn nói rằng cậu đã hành xử như vậy, nếu còn nhận được thư thiện cảm, người gửi chắc chắn phải suy nghĩ rất lung.

Nhưng cậu không thể nói thẳng, nên đành ngại ngùng đáp: “Tôi chưa từng yêu đương, không biết cách thể hiện tình cảm. Có lẽ nhiều cách của tôi khiến người khác thấy khó chịu, nên họ không thích tôi cũng là điều bình thường.”

Đúng vậy, chính là như thế. Cậu hành xử như vậy chỉ vì không biết cách thể hiện. Hy vọng mọi người có thể hiểu.

Thẩm Thiển đang mặc chiếc áo sơ mi của Cao Chước. Lớp lụa trắng mềm mại phủ lên làn da mịn màng, trắng trẻo của cậu, để lộ xương quai xanh tinh tế và chiếc cổ mảnh mai. Quần short chỉ dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng mịn, thon dài.

Cậu cúi đầu, đôi mắt đẹp với đường viền sắc sảo hơi khép hờ, bàn tay thon dài đặt hờ hững lên lưng ghế, tay còn lại chống cằm. Toàn thân toát lên khí chất uể oải, nhàn nhã.

Một vẻ đẹp mê hồn như yêu tinh, trong sáng như tờ giấy trắng. Cao Chước nhìn Thẩm Thiển một cái, trong lòng bỗng ngứa ngáy.

“Cậu sẽ nhận được mà.” Cao Chước nói.

Thẩm Thiển ngước mắt lên, có chút nghi hoặc.

Lúc này, nhân viên chương trình thông báo cậu lên tầng.

Thẩm Thiển và Cao Chước không nói thêm gì nữa, lần lượt đi lên gác mái ở tầng ba.