Tôi Tỏa Sáng Trong Chương Trình Hẹn Hò Thực Tế

Chương 20

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, có chừng mực. Lau xong, cậu mỉm cười lễ phép với Cao Chước.

Sau đó, Thẩm Thiển tiếp tục chăm chú vào nồi cá, không quay đầu lại, nhưng nói với Khâu Tuyết Như: "Đúng là hơi vụng thật. Muốn lau mồ hôi cho anh ấy thì nói với tôi, tôi ở gần anh ấy hơn mà."

【Giá trị giao tiếp siêu ngầu +1】

Khâu Tuyết Như: "..." Khó chịu nhưng không thể phản bác.

Cao Chước bật cười khẽ, rồi quay lại nói với Khâu Tuyết Như, giọng điệu xa cách: "Bếp nguy hiểm, em ra ngoài nghỉ đi."

Nhân viên nhanh chóng mang thuốc trị bỏng đến cho Khâu Tuyết Như. Bất đắc dĩ, cô đành rời khỏi bếp.

Bữa tối nhanh chóng được chuẩn bị xong với sáu món mặn và một món canh. Chỉ ngửi thôi cũng biết hương vị chắc chắn rất ngon.

Khâu Tuyết Như ngọt ngào khen: "Bữa ăn này thật sự nhờ anh Cao Chước, với kỹ năng nấu ăn và dao kéo hoàn hảo của anh ấy, tay nghề của em thật sự không đáng kể."

Morin nhìn các món ăn màu sắc bắt mắt trên bàn, cũng không tiếc lời khen: "Nhìn thôi đã thấy hấp dẫn rồi!"

Đừng nói là Giang Hàn Hoa đã có cảm tình với Cao Chước từ trước, ngay cả nữ chính Trần Phỉ cũng không giấu được ánh mắt đầy thiện cảm khi nhìn anh.

Đẹp trai, biết nấu ăn, còn kiếm ra tiền. Thẩm Thiển thầm dự đoán rằng tối nay lượng fan của Cao Chước chắc chắn sẽ tăng mạnh.

Cao Chước rửa tay, cẩn thận kéo tay áo về vị trí ban đầu, không nhận công lao, chỉ nói đơn giản: "Chuẩn bị ăn đi."

Đường Nguyệt Hiên do bận công việc nên vẫn còn trên lầu. Trần Phỉ tranh thủ lúc mọi người dọn bàn ăn, tự mình đi lên gọi.

"Anh Nguyệt Hiên, xuống ăn cơm thôi." Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Gõ vài lần, cửa mở ra, Đường Nguyệt Hiên xuất hiện với mái tóc hơi rối, gương mặt mệt mỏi, trông có vẻ kiệt sức.

Anh xoa trán, lịch sự nói: "Cảm ơn."

Vẻ ngoài của Đường Nguyệt Hiên rất thu hút. Khi mới gặp, anh có vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng. Nhưng lúc này, với mái tóc rối và dáng vẻ thoải mái, anh lại mang theo chút gì đó mềm mại. Hàng mi dài rủ xuống che đi ánh mắt lạnh nhạt, cùng đôi mắt hơi mỏi mệt lại trông như đang tràn đầy tình cảm.

Trần Phỉ đỏ mặt, đáp: "Không có gì. Chúng ta cùng xuống ăn đi."

Đường Nguyệt Hiên khẽ gật đầu.

Thời gian không còn sớm, tám người đều đã đói, nhanh chóng rửa tay chuẩn bị ăn.

Thẩm Thiển bước đến bàn ăn, nhận ra mọi người vẫn chưa ngồi xuống.

Cậu quét mắt qua những vị khách với đủ loại biểu cảm, mới nhận ra rằng đây chính là phân đoạn kinh điển của một chương trình tình cảm: thời điểm để các "tín hiệu tình cảm" được thể hiện rõ ràng.

Khâu Tuyết Như đưa mắt nhìn một lượt qua bốn nam khách mời, rồi giả vờ tự nhiên nói: "Vậy tôi ngồi gần món sườn xào chua ngọt yêu thích nhất của mình nhé."

Nói xong, cô chọn vị trí trung tâm nhất, C vị, rồi ngồi xuống.

Như vậy, bất kể ai chọn chỗ ngồi, cô vẫn là người ở vị trí trung tâm, trong lòng Khâu Tuyết Như đắc ý nghĩ thầm.

Nhưng không ngờ Morin tiện tay kéo ghế, ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Khâu Tuyết Như thực ra muốn có nam khách mời ngồi cạnh mình hơn, vì vậy cô nở nụ cười khó xử, hỏi: "Con gái ngồi cạnh nhau sao?"

Morin vốn chỉ tiện tay ngồi xuống, nhưng nghe câu hỏi này thì lập tức hiểu ý của Khâu Tuyết Như. Tuy cảm thấy bực bội nhưng cũng không muốn để Khâu Tuyết Như đạt được mục đích, nên cười mỉm hỏi lại: "Tôi làm phiền cô sao?"

Câu này không mấy khách sáo, khiến Khâu Tuyết Như phải cố gắng mỉm cười: "Không phải, chỉ là tôi thích chị Morin ngồi đối diện hơn."

Thẩm Thiển đi ngang qua, nghe vậy bèn đưa ra một gợi ý rất "hợp lý": "Vậy cô có thể qua ngồi bên đó. Chỗ đối diện vẫn còn trống mà, cô vẫn còn cơ hội đấy."

Khâu Tuyết Như nghẹn lời.

【Giá trị giao tiếp siêu ngầu +1】

Thẩm Thiển nhận ra việc "tích điểm" từ Khâu Tuyết Như thực sự rất dễ dàng, cảm giác này khiến cậu khó lòng dừng lại.

Cậu tùy tiện kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Cao Chước thấy vậy, ngồi xuống bên phải của cậu, còn Tất Cạnh thì chọn ghế bên trái.

Trần Phỉ ngồi bên phải của Cao Chước, đối diện là Đường Nguyệt Hiên.

Giang Hàn Hoa vốn quen được mọi người vây quanh mỗi khi dự tiệc, giờ đây chỉ còn lại chỗ ở mép bàn. Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi, nhưng trước ống kính không tiện nói gì, đành miễn cưỡng ngồi xuống vị trí đó.