Tôi Tỏa Sáng Trong Chương Trình Hẹn Hò Thực Tế

Chương 17

"Cẩn thận." Cao Chước cúi mắt, đỡ vai Thẩm Thiển để cậu đứng vững lại.

Bên cạnh, Trần Phỉ cũng không ngờ lại gặp phải một đứa trẻ nghịch ngợm như vậy.

Cô mỉm cười thân thiện, dịu dàng nói với cậu bé chen hàng: "Em ơi, sao lại chen hàng thế này?"

"..." Cậu bé liếc mắt khinh thường, trả lời: "Tôi chen hàng thì sao? Liên quan gì cô?"

Trần Phỉ sững sờ, nén cơn tức lại và nói tiếp: "Em học lớp mấy rồi? Ở trường thầy cô không dạy em rằng học sinh ngoan phải biết xếp hàng đúng thứ tự à?"

Cậu bé trừng mắt: "Cô quản tôi học lớp mấy làm gì, lo chuyện bao đồng, phiền chết đi được."

"..."

"Hay để em thanh toán trước đi." Trần Phỉ từ bỏ việc giảng đạo lý với đứa trẻ, bao dung đề nghị.

"Không được." Nhưng Thẩm Thiển nói, "Trẻ con còn nhỏ, cần phải dạy dỗ đàng hoàng, không thì lớn lên vào đời sẽ chịu nhiều thiệt thòi."

"Để tôi." Cậu bước tới trước mặt cậu bé, cúi xuống ngang tầm mắt, mỉm cười: "Em biết chen hàng là sai rồi chứ?"

Cậu bé lại lườm một cái: "Biết thì sao?"

Ánh mắt Thẩm Thiển vẫn đầy ý cười, nhưng giọng nói thấp hơn hẳn: "Biết rồi mà còn không ngoan ngoãn cút về sau, còn dám lườm nữa, tin không anh móc mắt em ra rồi nhét kẹo cầu vồng vào không?"

Cậu bé đứng hình tại chỗ.

"Hửm?" Thẩm Thiển cười, giọng đầy nguy hiểm, "Sao thế, không thích kẹo cầu vồng à?"

"..." Cậu bé òa khóc, hét lên "Mẹ ơi" rồi chạy về phía sau.

【Giá trị giao tiếp siêu ngầu +3】

Trẻ con ấy mà, không ngoan thì phải dạy dỗ cẩn thận.

Đấy, không phải đã sửa được rồi sao.

Thẩm Thiển bình thản đứng dậy, phía sau Trần Phỉ và Cao Chước đều đang nhìn cậu.

Trần Phỉ không ngờ Thẩm Thiển lại nghiêm khắc đến vậy, hơi ngạc nhiên.

Còn Cao Chước mỉm cười, nụ cười thoáng qua nhưng lần này chạm đến tận đáy mắt, khóe môi rõ ràng nhếch lên, ánh nhìn vốn xa cách cũng thêm phần khác lạ.

Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất, khi anh liếc qua phía sau Thẩm Thiển, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Mẹ của đứa trẻ nghịch ngợm ban đầu định tiến tới gây sự, nhưng khi chưa kịp đến gần Thẩm Thiển, bà ta đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm khiến cơn giận trong lòng như bị một gáo nước lạnh dập tắt ngay lập tức.

Do dự trong chốc lát, bà kéo theo đứa trẻ lẳng lặng rời đi.

Thẩm Thiển đeo khẩu trang, không trang điểm hay tạo kiểu, nếu không nhìn kỹ, cậu chỉ là một chàng trai trẻ có gương mặt ưa nhìn hơn bình thường và dáng người nổi bật, chẳng ai nhận ra cậu.

Hơn nữa, cậu đã khéo léo che micro, nên ngoài những người đứng gần, không ai biết cậu vừa nói gì với đứa trẻ.

"Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi."

Cặp đôi trẻ phía trước đã thanh toán xong, Thẩm Thiển như thể không có chuyện gì xảy ra, đẩy xe hàng tiến lên.

Lúc này, hầu hết mọi người đã tan làm, số người xem chương trình trực tuyến tăng ít nhất gấp đôi, và luồng bình luận cũng phong phú hơn nhiều.

【Bây giờ mấy đứa trẻ nghịch ngợm thật nhiều! Không thể động tay, nói thì vô ích, cha mẹ lại không dạy, gặp phải chỉ có nước nhịn.】

【Vừa rồi Thẩm Thiển đã nói gì với đứa trẻ đó nhỉ? Làm nó sợ đến mức như vậy, tò mò quá!】

【Đồng ý! Tôi cũng muốn biết, hậu kỳ nhớ thêm phụ đề nhé!】

Hậu kỳ cũng đành chịu, họ đâu biết Thẩm Thiển đã nói gì.

Sau khi mua sắm xong, cả ba trở về biệt thự, Khâu Tuyết Như bước ra chào: "Mọi người về rồi à, để tôi giúp mang đồ."

Tất Cạnh cũng bước tới hỗ trợ.

Morin đúng lúc từ trên lầu xuống, cũng tham gia phụ một tay.

"Xin lỗi, vừa nãy tôi có chút việc. Tối nay ăn xong tôi sẽ dọn dẹp." Morin áy náy nói, sau đó buộc tóc cao lên, bước vào bếp rửa rau.

"Không sao." Khâu Tuyết Như cười nói: "Tôi sẽ hầm canh cá trước, cá đã làm sạch chưa?"

Thẩm Thiển nghĩ một chút: "Chưa làm."

Nghe vậy, Khâu Tuyết Như lập tức nhăn mặt, khó xử: "Tôi không biết làm cá, phải làm sao đây?"

Bên cạnh, Cao Chước đã xắn tay áo, nhàn nhạt nói: "Để tôi làm."

Khâu Tuyết Như ngạc nhiên: "Anh Cao Chước, anh biết nấu ăn sao?"