Sau Khi Đám Phản Diện Độc Ác Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta

Chương 2

Tiêu Tam Lang bên cạnh không chịu nổi nữa, trợn mắt hung dữ nhìn nàng.

“Hôm nay là tiệc mừng công của đại ca, mau cút ra ngoài, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!”

Thẩm Chi Ý gửi đến Tiêu Tam Lang một nụ hôn gió, lại thêm một nụ hôn, rồi lại thêm một nụ hôn nữa.

“Tam phu quân~ huynh hung dữ với ta, thì phải lên giường với ta đó nha~”

Tiêu Hạc Xuyên giữ khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói băng giá: “Thẩm Chi Ý, ngươi tốt nhất nên biết chừng mực. Sự kiên nhẫn của ta có hạn.”

Thẩm Chi Ý không hề ăn mềm hay cứng.

“Đại phu quân, tam phu quân, các ngươi đừng nói nữa! Ba chúng ta cùng ngủ đi!”

Tiêu Tam Lang nghe mà mặt đỏ bừng, hắn lấy chiêu cuối ra dọa nàng.

“Thẩm Chi Ý! Ngươi mà còn làm loạn, chúng ta sẽ hủy bỏ hôn ước với ngươi!”

Thẩm Chi Ý tức giận.

“Là các ngươi ép ta!!”

“Đừng hòng ai sống sót!!”

Thẩm Chi Ý châm dây pháo định ném về phía Tiêu Hạc Xuyên.

Nàng vừa trượt chân, ngã ngồi xuống đất.

Dây pháo trong tay nàng rơi ngay dưới đầu mình.

“Pằng pằng pằng!”

Pháo bắt đầu nổ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi Tiêu Hạc Xuyên lao tới cứu người thì đã muộn.

Thẩm Chi Ý đã bị pháo nổ cháy đen. Tóc nàng dựng đứng như tổ quạ, bộ váy hồng xinh xắn giờ đã biến thành một chiếc áo vá chằng vá đυ.p đen như mực.

“Thẩm Chi Ý!”

Tiêu Hạc Xuyên gọi tên nàng.

Thẩm Chi Ý lè lưỡi ra, gương mặt nhỏ nhắn cháy xém, không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiêu Hạc Xuyên sờ vào mũi Thẩm Chi Ý, cảm giác lạnh lẽo, không còn chút hơi thở hay nhiệt độ.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức biến sắc: “Thẩm Chi Ý hết thở rồi.”

Tiêu Tam Lang không tin: “Đại ca, huynh đùa sao! Pháo làm sao có thể nổ chết người!”

“Hơn nữa, sao đồ háo sắc Thẩm Chi Ý này lại ngốc đến mức tự nổ chết mình chứ!”

Tiêu Tam Lang cũng cúi xuống, kiểm tra hơi thở của Thẩm Chi Ý.

Sau đó…

Hắn không cười nổi nữa.

“Chết tiệt! Thẩm Chi Ý thật sự chết rồi!! Nàng thật sự ngốc đến mức tự làm mình nổ chết!”

Người bình thường nào lại đi dùng pháo để uy hϊếp người khác, cuối cùng lại tiễn chính mình đi chứ.

Tiêu Tam Lang hỏi: “Đại ca, vậy giờ chúng ta xử lý thi thể của Thẩm Chi Ý thế nào?”

Tiêu Hạc Xuyên đưa tay đẩy lưỡi nàng trở lại miệng, lạnh lùng nói:

“Tìm chỗ nào đó, chôn thôi.”

Tiêu Hạc Xuyên ôm lấy Thẩm Chi Ý, chuẩn bị mang đi chôn.

Sau đó, họ nghe thấy tiếng hét của Thẩm Chi Ý.

Trong lòng nàng gào thét điên cuồng: [Đừng chôn ta aaaa!]