Sau Khi Tôi Chết, Nam Chính Phát Điên Rồi

Chương 6

Ra khỏi bệnh viện thì mặt trời đã lặn.

Chu Hằng lái xe, nhà của Tưởng Thời Tống cũng khá gần nên ông đưa cậu ta về trước, sau đó mới chở Trì An An về nhà.

Ở trên xe, Chu Hằng không nhịn được mà dặn dò Trì An An và Tưởng Thời Tống: “Từ giờ trở đi, ở trên lớp, các em nhớ giúp đỡ Úc Dao nhiều hơn nhé.” Nếu không phải hôm nay anh phải vào bệnh viện thì ông không thể nào biết được hoàn cảnh gia đình của Úc Dao. Vừa không có bố, mẹ lại mất trong một vụ tai nạn xe, chẳng trách đứa nhỏ này tâm lý lại yếu ớt đến vậy.

Thậm chí ông có thể tưởng tượng ra cảnh đứa trẻ với đôi mắt đỏ hoe đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước lạnh tuôn chảy khắp người mình rồi lấy tay kì cọ hết lần này đến lần khác. Thoạt nhìn trông thật mỏng manh nhưng thực ra lại vô cùng bướng bỉnh.

Ông lắc đầu, thở ra một hơi nhẹ.

Hứa Thanh Hòa vẫn đang ở tiệm bánh nên đương nhiên Trì An An sẽ quay về tiệm bánh trước.

“Mẹ ơi, con về rồi ạ!”

Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Thanh Hòa từ cửa tiệm đi ra, thấy Chu Hằng, bà vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn thầy Chu, hôm nay làm phiền thầy rồi.”

Chu Hằng lắc đầu: “Không phiền gì đâu, An An rất hiểu chuyện, biết quan tâm tới bạn học, như vậy rất tốt!”

Trì An An cười tươi: “Là mẹ dạy em đó ạ!”

Chu Hằng nở nụ cười, nhéo lấy khuôn mặt nhỏ của Trì An An: “Không chỉ nhờ công mẹ dạy dỗ mà bản thân em cũng rất tốt bụng!”

Trì An An chớp chớp đôi mắt, kéo tay Chu Hằng: “Thầy Chu, muộn thế này rồi chắc thầy đang rất đói, bánh ở tiệm mẹ em làm ngon lắm, thầy vào ăn thử đi.”

“Được, đúng lúc thầy cũng đang đói.” Chu Hằng bị kéo vào tiệm bánh ngọt liền chọn một ít bánh mì, đang chuẩn bị tính tiền thì bị Hứa Thanh Hòa ngăn lại.

“Thầy Chu, mấy cái bánh mì này thầy không cần trả tiền đâu, coi như đây là quà cảm ơn thầy đã đưa An An về nhà. Đáng lẽ tôi phải mời thầy một bữa mới đúng, nhưng bây giờ tôi đang ở chỗ làm, thật sự không tiện mời thầy.”

Chu Hằng từ chối, nhất quyết muốn trả tiền.

Trì An An sớm biết chuyện sẽ thành như vậy nên trước đó đã lấy điện thoại của Hứa Thanh Hòa ra: “Thầy Chu, thầy cầm rồi quét vào chỗ này đi.”

Hứa Thanh Hòa muốn cướp lấy, đáng tiếc lại chậm một bước.

Chu Hằng quét xong, cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình. Tại sao lại là tài khoản WeChat?!

Là Trì An An cố tình làm vậy. WeChat nếu muốn chuyển tiền thì phải thêm bạn bè, vậy thì họ có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào, mà đã kết bạn rồi nên ông cũng không còn cách nào khác.

Chu Hằng bất lực nhìn Trì An An: “Em đúng là đồ lừa đảo.”

Trì An An cười hì hì, đem điện thoại đưa cho Hứa Thanh Hòa: “Thầy Chu, nếu thầy muốn ăn bánh ngọt, có thể nói cho mẹ em biết, em có thể giúp thầy mang bánh tới trường học.”

Hứa Thanh Hòa nhận lấy điện thoại, tiện tay nhéo mũi cô một cái: “Nhỏ mà lanh.”

Trì An An lè lưỡi, cô cũng chỉ giúp được nhiêu đó thôi, sau này thế nào, chỉ có thể dựa vào hai người họ.

*

Bệnh tình của Úc Dao vẫn chưa có tiến triển gì, cơn sốt vừa hết mà sáng nay lại tái phát.

Y tá châm kim vào, sau đó đắp chăn cho anh. Hai người nhìn nhau, một người không nhịn được mà thở dài: “Tình trạng của đứa nhỏ này như thế nào vậy, nó nằm viện cũng ba bốn ngày rồi mà người nhà nó còn chưa tới là thế nào? Để mặc đứa bé một mình như vậy thật quá đáng!”

“Cô đừng nói nữa, lúc đứa nhỏ này đến đây tôi có bắt gặp một người đàn ông. Nghe nói tên đó là chú của thằng bé, tóc tai thì lộn xộn, người ngợm thì lôi thôi lếch thếch. Tên đó tới bệnh viện trả tiền thuốc men, ném tiền xuống sau đó liền rời đi. Thằng bé này ngày nào cũng ở đây ăn ngủ một mình, không khóc cũng không gây rối, cực kỳ ngoan ngoãn, hiểu chuyện khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng.”

“Ôi trời, bố mẹ ngày nay thật vô trách nhiệm…”

Tiếng nói chuyện của hai người họ càng lúc càng xa, Úc Dao mở mắt ra, hốc mắt đã đỏ hoe. Anh gắt gao cắn chặt môi dưới, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống.

Đã ba ngày rồi, người đó hứa sẽ đến thăm anh nhưng chính cô lại không đến.

Việc mình không làm được thì sao phải hứa hẹn làm gì, tại sao phải cho anh kỳ vọng. Cũng giống như mẹ anh vậy, miệng thì nói sẽ dẫn anh đi ăn kem, đưa anh đi sở thú, đi công viên trò chơi, nhưng cuối cùng bà ấy lại rời đi.

Chịu đựng hồi lâu, cuối cùng anh đành dùng cánh tay che mắt mình lại, để cho nước mắt rơi xuống.

Đến ngày thứ năm, Úc Dao đã học được cách không mong đợi vào bất cứ điều gì nữa.

Quả nhiên sẽ không có ai thích một người dơ bẩn, ngang bướng như anh. Ai ở gần anh đều sẽ trở nên bất hạnh, đạo lý này chẳng phải từ lâu anh đã hiểu rồi sao? Anh còn mong chờ điều gì chứ.

Đến ngày thứ sáu, cuối cùng Hứa Thanh Hòa cũng có thời gian đưa Trì An An tới bệnh viện, nhưng lúc đó Úc Dao đã xuất viện rồi.

*

Ngày hôm sau, Úc Dao trở lại trường học. Hôm đó, Vương Tiểu Bàn đến trường liền bị Chu Hằng gọi vào văn phòng, Trì An An cùng Trần Ngư chạy tới nghe lén.

Chuyện không có gì to tát nhưng những người đáng bị mắng vẫn phải bị mắng, nếu làm ngơ sẽ chỉ khiến Vương Tiểu Bàn càng thêm tự phụ.

Trên mặt Chu Hằng không có biểu cảm, thầy giáo ôn hòa trong chớp mắt đã biến mất, hỏi Vương Tiểu Bàn: “Biết sai chưa?”

“Em biết rồi ạ.” Ở độ tuổi này, không có đứa trẻ nào không sợ giáo viên cả, Vương Tiểu Bàn khóc đến sưng cả mắt.

“Biết sai liền sửa mới là cậu bé ngoan.” Giọng nói của Chu Hằng lúc này bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, ông vuốt ve đầu Vương Tiểu Bàn: “Em mau xin lỗi bạn học Úc Dao đi.”

Vương Tiểu Bàn lau nước mắt, đứng trước mặt Úc Dao nói xin lỗi: “Thực sự xin lỗi.” Nó đã biết sai rồi.

Úc Dao lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Không sao đâu.”

Đến lúc này, sự việc tạm thời đi đến hồi kết, cậu bé Úc Dao chính thức bắt đầu hành trình học tiểu học đầy chông gai của mình.

Có điều, anh ngày càng trở nên trầm mặc và ít nói hơn.

Kể cả khi Trì An An mang tặng anh bánh kem dâu để xin lỗi rồi giải thích, anh vẫn cứ lạnh lùng.

Kỳ thật đã hứa với Úc Dao là sẽ đến thăm anh vào ngày hôm đó, Trì An An liền thấy hối hận, đáng lẽ cô không nên tùy tiện hứa hẹn như vậy.

Hôm đó, Chu Hằng bận đi công tác, không thể chở cô tới bệnh viện, mà lúc đó tiệm bánh đang có chương trình giảm giá nhân ngày kỷ niệm nên Hứa Thanh Hòa bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, căn bản không thể đưa cô đi. Trì An An tuổi còn nhỏ, Hứa Thanh Hòa không cho phép cô tự mình đến bệnh viện gặp Úc Dao.

Cô không muốn như vậy, vì cái gì mà cô chỉ mới 7 tuổi, vì cái gì mà lại để cô xuyên vào thân xác của một đứa trẻ. Cô chỉ muốn mau chóng lớn lên, đến lúc đó mới có thể làm những gì mình muốn, bảo vệ những người mà mình muốn bảo vệ.

“Úc Dao, thực sự xin lỗi cậu.” Trì An An chân thành xin lỗi: “Cái bánh kem này là lời xin lỗi của tớ, mấy ngày nay bận quá, thật sự không phải là tớ cố tình không đi, cậu có thể tha thứ cho tớ được không?”

Trì An An đặt bánh kem lên bàn Úc Dao, cái bánh này là cô năn nỉ mãi Hứa Thanh Hòa mới làm cho. Chiếc bánh nho nhỏ được đựng trong cốc, mặt trên trang trí bằng dâu tây và Oreo vị chocolate, nhìn trông rất đẹp mắt.

“Tôi không thích ăn bánh kem.” Úc Dao từ chối.

Anh cũng không nhìn mặt cô, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt. Dường như Úc Dao đáng yêu, thẹn thùng ở nhà bà Vương, trước cửa tiệm mạt chược và trong bệnh viện đều chỉ là ảo giác của cô.

Cứ như vậy suốt một tháng, Úc Dao không hề nói chuyện với Trì An An.

Mặt khác, tuy Vương Tiểu Bàn đã xin lỗi nhưng bị nó nói như vậy, cả lớp đều biết Úc Dao nhặt rác lên ăn. Bọn nhóc không có khả năng phân biệt đúng sai, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, bọn chúng chỉ biết nghe theo đám đông một cách mù quáng. Tuy rằng ngoài mặt không nói gì nhưng sau lưng vẫn âm thầm chỉ trở, càng không có ai dám tới gần Úc Dao.

Trong đó, người chịu thiệt đầu tiên chính là bạn cùng bàn với Úc Dao, tên Tống Viện Viện.

Mẹ của Tống Viện Viện là giáo viên, còn bố của cô bé làm việc trong nhà máy. Gia đình cô bé khá giàu có, đã nuôi dạy cô bé trở thành một người thanh tú, dịu dàng. Ngày đầu tiên đi học, cô bé mặc một chiếc váy ngắn với hai bên tay phồng, trên đầu là chiếc kẹp tóc hình vương miện, trông tinh xảo hệt như một nàng công chúa nhỏ.

Công chúa nhỏ cảm thấy Úc Dao dơ bẩn, không muốn ngồi cùng bàn với anh, vừa về đến nhà đã làm loạn hết cả lên nên bị mẹ là giáo viên dạy dỗ cho một trận. Nhưng vì không chịu được tiếng khóc lóc của công chúa nhỏ nên người trong nhà chỉ còn cách tìm đến Chu Hằng, hy vọng Chu Hằng có thể đổi chỗ cho cô bé.

Chuyện này bị Trì An An phát hiện, ngày hôm đó cô đến tìm công chúa nhỏ, vốn định dạy dỗ cô bé một phen, kết quả là cô còn chưa kịp mở miệng, mắt công chúa nhỏ đã đỏ hoe, thoạt nhìn tưởng như bị Trì An An bắt nạt.

Cô muốn xin Chu Hằng cho cô được đổi chỗ, ngồi cùng bàn với Úc Dao. Kết quả còn chưa kịp đi thì bị bạn cùng bàn là Tiểu Ngư kéo lại, khóc lóc nói với cô rằng mình không muốn ngồi cùng bàn với công chúa nhỏ. Bởi vì hôm trực nhật nhà vệ sinh hai ngày trước, công chúa nhỏ quá lười biếng, không muốn làm bất cứ việc gì, thành ra hai người họ đã cãi nhau một trận.

Trì An An đau đầu.

Cứ như vậy, vấn đề này kéo dài suốt một tháng.

Một tháng sau, vào ngày có kết quả thi, Chu Hằng lên lớp, thông báo sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi.

Bắt đầu từ việc giúp đỡ những học sinh có thành tích kém, Trì An An được chuyển tới ngồi cùng bàn với Úc Dao, học sinh đứng nhất lớp. Trần Ngư ngồi cùng bàn với học sinh đứng thứ hai, Tưởng Thời Tống. Còn Tống Viện Viện do có thành tích tốt nên bị chuyển sang ngồi cùng với Vương Tiểu Bàn, nhằm mục đích giúp đỡ thằng bé.

Trì An An với Úc Dao vẫn ngồi ở bàn đầu, Trần Ngư với Tưởng Thời Tống ngồi ở dãy bên phải, hai hàng ghế phía sau cách họ không xa lắm.

Trì An An đặc biệt hài lòng với chỗ ngồi này, quả thực cô vô cùng yêu quý Chu Hằng.

Úc Dao cau mày nhìn vào bài kiểm tra Toán được 20 điểm của Trì An An, vậy là anh đứng nhất lớp còn Trì An An đứng bét lớp?

Trì An An bối rối che bài thi của mình lại, mặt đỏ như quả táo chín. Không ngờ rằng cô lại bị một thằng nhóc kém cô 10 tuổi coi thường!

Nhưng trước tiên cô phải giải thích rõ ràng với anh rằng cô tuyệt đối không thể đạt điểm số thấp như vậy. Vào ngày thi Toán, cô không dám đạt điểm quá cao vì sợ bị lộ chuyện mình đã quá tuổi nên liền ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì cũng là lúc nộp bài, toàn bộ mặt sau cô đều không làm chứ không phải cô không biết làm!

Chỉ là điểm thi đầu tiên của cô quá thấp, mọi người đều cho rằng cô không giỏi Toán nên cô cũng không dám làm bài đạt điểm cao. Lo rằng sẽ bị mọi người tố là gian lận nên cô chỉ có thể từng chút một cải thiện điểm số của mình.

*

Lần đổi chỗ này, có người vui có người buồn.

Tống Viện Viện nhìn Vương Tiểu Bàn, người đang chiếm hết một phần ba cái bàn, cả ngày chỉ biết ăn. Hai mắt cô bé lại đỏ lên, nước mũi chảy ròng ròng.

Không ngờ cái tên nhặt rác bẩn thỉu kia lại đứng hạng nhất, Tống Viễn Viễn tức giận đến mức không muốn cầm lấy bài thi. Sớm biết có chuyện này, cô bé đã không xin đổi chỗ. Cô bé không muốn ngồi cùng bàn với Vương Tiểu Bàn nhưng lại không dám nói, bởi nếu nói ra, cô bé nhất định sẽ lại bị mẹ đánh.

Cô bé vốn dĩ chỉ định làm ầm lên một chút rồi đành chấp nhận cho qua chuyện, nhưng tại sao lại đột nhiên đổi chỗ?

Nhất định là Trì An An, chắc chắn Trì An An đã chạy đến nói gì đó với thầy giáo! Tống Viện Viện đem chuyện này đổ hết lên đầu cô.