Câu này vừa dứt, Du Chiêu liền giật mình ngẩng đầu lên.
"..."
Triệu mẫu cuối cùng cũng thu lại vẻ lạnh lùng giả vờ: "Con có ý gì?"
Triệu phụ là người đầu tiên đứng dậy: "Đi thôi, vào trong nói chuyện."
Triệu Văn Tranh như được đại xá, quay lại thấy sắc mặt Du Chiêu hơi khác lạ, vội đè giọng trấn an: "Đừng lo, ta sẽ không để huynh xảy ra chuyện đâu."
Bốn người cùng vào thư phòng. Triệu phụ và Triệu mẫu ngồi sau bàn, bày ra dáng vẻ thẩm vấn: "Nói đi."
Triệu Văn Tranh không dám ngồi, đứng nghiêm chỉnh một bên thành thật nói: "Phụ thân, mẫu thân, thực ra con không phải cố ý không về nhà."
Triệu phụ giơ tay ngăn lại: "Đừng, như vậy quá giả dối rồi. Con trước đây chẳng phải đã nhiều lần cố ý không về nhà sao? Ta và mẫu thân con còn không hiểu tính nết con à?"
"... Ồ." Triệu Văn Tranh nghẹn lời, gãi gãi mũi: "Thật lòng mà nói bây giờ con đã quên hết những chuyện trước đây rồi."
Triệu phụ gật đầu ra hiệu cậu tiếp tục.
"Một tháng trước, con lên núi Tây Phỉ để hái một cây Yên Vân Chi, trên đường gặp Du Chiêu nên cùng nhau đồng hành. Nhưng khi con hái Yên Vân Chi thì có một con rắn lao ra. Con đánh không lại nó, Du Chiêu vì bảo vệ con mà cùng con rắn lưỡng bại câu thương, chân bị nó cắn. Con giúp cậu ấy hút độc ra không biết vì sao lại bất tỉnh. Đợi đến khi con tỉnh lại, tìm thấy Du Chiêu thì huynh ấy đã trở thành thế này còn con cũng không biết tại sao ký ức dần dần mơ hồ."
Triệu mẫu nhíu mày: "Con nói là Thanh Minh Xà?"
Thanh Minh Xà là một loài rắn độc hư cấu trong cuốn tiểu thuyết này.
Nó không chỉ có độc tính khủng khϊếp mà còn cực kỳ tà dị. Người có tu vi thấp nếu bị nó cắn, nếu không lập tức hút độc ra thì gần như cầm chắc cái chết, đương nhiên nhân vật chính là ngoại lệ.
Mà nếu có ai đó hút độc giúp người bị cắn, độc tố sẽ tổn hại đến thần hồn của người đó, không chỉ mất trí nhớ mà còn có thể trở thành kẻ ngốc.
Chính là một loài vật tà môn như vậy.
Trong giai đoạn đầu truyện, loại rắn này gần như là khắc tinh của tất cả tu sĩ cấp thấp.
Triệu Văn Tranh giả vờ không biết: "Thanh Minh Xà là gì?"
Triệu mẫu bực mình: "Bình thường bảo con đọc sách thì không chịu, cái này không biết, cái kia cũng không biết, con lên núi Tây Phỉ làm gì? Nhà ta không có Yên Vân Chi sao?"
Dĩ nhiên là để dụ Thanh Minh Xà cắn Du Chiêu.
Triệu Văn Tranh im lặng nghe mắng, đợi Triệu mẫu nói xong mới tiếp lời: "Phụ thân, mẫu thân, Du Chiêu vì con mới thành ra thế này, tục ngữ nói rằng ân cứu mạng không thể báo đáp hết..."
Triệu phụ: "Ồ, cho nên con định lấy thân báo đáp?"
Triệu Văn Tranh mặt dày nói: "Cả đời này con chỉ có thể là của Du Chiêu mà thôi. Phụ thân, người có thể cứu huynh ấy không?"
Lời đã nói đến nước này, bất luận có tin hay không cũng chỉ có thể gác lại trước mắt. Đừng nói đến việc có nhận thê tử của con mình hay không, chỉ riêng ân nhân cứu mạng con trai cũng không thể không lo.
Triệu phụ tạm dừng việc thẩm vấn, gọi người trong tộc có y thuật đến khám cho Du Chiêu, phát hiện tình trạng đúng như lời kể, liền lập tức kê đơn thuốc cho Du Chiêu uống một thang.
Về phần Triệu Văn Tranh, nhà họ Triệu không có ai am hiểu trị thương tổn thần hồn, chỉ đành cho cậu uống một thang thuốc rồi thôi.
Sau đó, Triệu phụ Triệu mẫu hỏi thêm vài câu, Triệu Văn Tranh và Du Chiêu phối hợp trả lời, không để lộ sơ hở nên được thả cho về nghỉ ngơi.
"Nhưng có một điều." Triệu phụ nhắc nhở: "Thuốc của Hàn dược sư chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính, muốn chữa khỏi hoàn toàn cần có linh dược khác. Loại linh dược này rất hiếm, Triệu gia không có sẵn, cho nên hai đứa hiểu ý ta chứ?"
"Hiểu."
"Vậy lui xuống đi."
Triệu Văn Tranh đẩy Du Chiêu về phòng, đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm: "Cửa ải này cuối cùng cũng qua rồi."
Du Chiêu nhẹ giọng nói: "Đa tạ ngươi."
"Đã nói rồi, đây là điều ta nên làm." Triệu Văn Tranh cười nói: "Ngược lại, ta phải cảm ơn huynh đã cùng ta nói dối mới đúng."
Nhắc đến chuyện nói dối, cậu dừng lại một chút, thu lại ý cười trong mắt, giải thích: "Vừa rồi, ta không cố ý phá vỡ giao ước."
Trên xe ngựa, bọn họ đã thống nhất rằng Triệu Văn Tranh sẽ nói Du Chiêu là người đã cứu mạng cậu.
Mặc dù trước đây từng đùa rằng sẽ dẫn Du Chiêu về gặp phụ mẫu cũng thực sự đã gặp phụ mẫu của Du Chiêu nhưng sau khi rời khỏi Du gia, Triệu Văn Tranh càng cảm thấy cậu và Du Chiêu là chuyện không thể nào.
Cậu nói: "Chỉ là ta chợt nghĩ rằng nếu nói như vậy có lẽ phụ mẫu ta sẽ coi trọng huynh hơn một chút."
Bằng hữu của con trai và bạn đời của con trai, dù thế nào đi nữa cũng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
"Vậy sao?" Du Chiêu khẽ cong môi, giọng nói trong trẻo dịu dàng nhưng lại nói đến một chuyện khác: "Nhưng sao ta cứ cảm thấy ngươi thực sự không nhớ chuyện trước đây vậy?"
Triệu Văn Tranh bỗng chốc giật mình hoảng hốt.