Ánh mắt Triệu Văn Tranh trở nên phức tạp, thấp giọng hỏi: “Vậy đêm qua huynh có ngủ ngon không?”
Cơ thể vốn lạnh, lại còn bị cậu chen chúc như vậy...
Du Chiêu lắc đầu: “Ta ngủ rất ngon.”
Triệu Văn Tranh không tin.
Cậu nhìn Du Chiêu với khuôn mặt tái nhợt đang yên lặng mỉm cười với mình, trong lòng mềm nhũn, cũng không vạch trần mà chỉ dặn dò: “Huynh ngủ thêm một lát nữa đi.”
Nhìn đối phương một lúc, cậu càng thêm kiên định với ý nghĩ phải chữa khỏi bệnh cho hắn bằng mọi giá.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Du Chiêu mím môi, trong ánh mắt thoáng qua một tia khác lạ.
Hắn thực sự bị hàn khí trong người nhưng vừa rồi cũng không lừa Triệu Văn Tranh.
Đêm qua, hắn thực sự ngủ rất say. Có thể nói đã rất lâu rồi hắn chưa có một giấc ngủ sâu như vậy.
Một phần là do hắn đã trở về nơi quen thuộc sau bao năm xa cách nhưng phần còn lại là vì Triệu Văn Tranh.
Cơ thể Triệu Văn Tranh ấm áp, trong đêm thu lạnh lẽo này giống như một lò sưởi nhỏ vô cùng hấp dẫn đối với một người sợ lạnh như hắn.
Điều quan trọng nhất là hắn lại không hề bài xích sự tiếp xúc ấy.
Mà điều này, vốn dĩ không thể xảy ra.
Người nhà họ Du thức dậy rất sớm. Khi Triệu Văn Tranh rời giường, phụ thân của Du Chiêu đã ra ngoài, Tiểu Kiều đang đun thuốc trong bếp cho Du mẫu còn đệ đệ thì quét dọn lá ngân hạnh rơi trước cửa.
Triệu Văn Tranh giúp quét sạch sân sau đó vào nhà vừa trêu đùa Tiểu Kiều vừa làm những việc trong khả năng của mình.
Ước chừng một canh giờ sau, cậu đoán Du Chiêu cũng đã tỉnh bèn mang theo một chậu nước ấm đi đến phòng hắn.
Lần này cậu không có suy nghĩ gì khác, dù sao lần này đến đây cũng không mang theo người hầu, Du Chiêu lại bất tiện trong việc đi lại, tự nhiên phải do cậu chăm sóc.
Chẳng lẽ lại để một cô bé nhỏ xíu làm việc này sao?
Cậu bê chậu nước gõ cửa rồi bước vào, quả nhiên thấy Du Chiêu đã tỉnh.
Triệu Văn Tranh đặt chậu rửa mặt lên tủ bên cạnh, mỉm cười: “Tỉnh rồi à? Rửa mặt đi.”
Cậu đỡ Du Chiêu ngồi dậy, vắt khô khăn mặt cẩn thận lau cho hắn.
Du Chiêu không giống với bốn người còn lại trong nhà họ Du, không biết vì bệnh tật hay lý do nào khác, làn da của hắn trắng bệch giống như sứ mỏng dễ vỡ. Điều này khiến Triệu Văn Tranh lo lắng, sợ mình mạnh tay sẽ làm đau hắn nên chỉ có thể cẩn thận nhẹ nhàng, đồng thời thuận tay vén những sợi tóc lòa xòa sau tai hắn, khẽ hỏi: “Lực tay ta không mạnh quá chứ?”
“Không.”
“Vậy thì tốt.” Nói xong, Triệu Văn Tranh nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi lau lần thứ hai.
Du Chiêu ngửa mặt phối hợp, khi khăn chạm đến mi mắt hắn, hắn nhắm lại rồi đột nhiên lên tiếng: “Văn Tranh.”
Bàn tay Triệu Văn Tranh lướt qua trán hắn: “Sao vậy?”
Du Chiêu khẽ nói: “Ngươi có hơi khác so với tưởng tượng của ta.”
Động tác của Triệu Văn Tranh hơi khựng lại, sau đó lại cười tự nhiên hỏi: “Vậy huynh thấy ta ngoài đời so với trong tưởng tượng là tốt hơn hay tệ hơn?”
Du Chiêu không trả lời ngay.
Một lúc sau, Triệu Văn Tranh mới nghe thấy hắn khẽ cười, nói: “Rất tốt.”
Không chỉ là “hơi khác”.
Du Chiêu nhắm mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc của người này. Khăn mặt ấm áp áp lên da mang đến cảm giác dễ chịu vừa đủ.
Khiến người ta đắm chìm.
Giống như nhiệt độ cơ thể của Triệu Văn Tranh vào đêm qua vậy.
Động tác của Triệu Văn Tranh vô cùng dịu dàng, dù có hơi vụng về nhưng sự cẩn thận và chân thành lại không thể che giấu.
Một tay cậu lau mặt cho Du Chiêu, tay còn lại đỡ lấy cằm hắn, lực đạo nhẹ nhàng giống như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ.
Du Chiêu nghĩ, quả thực khác xa một trời một vực.
Triệu Văn Tranh rất tỉ mỉ giúp hắn rửa mặt, sau đó tiện tay ném khăn vào chậu nước, thở nhẹ một hơi: “Xong rồi.”
Du Chiêu mỉm cười với cậu: “Đa tạ.”
“Haiz, có gì đâu.” Triệu Văn Tranh không để tâm, nghĩ ngợi một chút rồi bông đùa: “Nhưng cũng may chúng ta chỉ ở đây một ngày thôi.”
Du Chiêu: “Vì sao?”
Triệu Văn Tranh sờ sờ mũi: “Bất tiện quá mà.”
Một ngày không tắm thì không sao nhưng nếu ở lại lâu hơn, chẳng lẽ cậu phải giúp Du Chiêu tắm rửa sao?
Không nói đến việc bản thân có ngượng hay không, e rằng chính Du Chiêu cũng không muốn.
Dù sao họ cũng không phải phu thê thật sự.
Cậu không ngốc, thái độ của Du Chiêu đối với cậu thế nào, cậu nhìn ra được.
Sau cơn mưa hôm qua, trời không còn đổ mưa nữa. Họ ăn sáng xong liền chuẩn bị xuất phát.
Triệu Văn Tranh vẫy tay với hai đứa trẻ, đẩy xe lăn của Du Chiêu ra ngoài, cảm thán: “Có phải huynh thấy không nỡ rời đi không?”
“Cũng tạm.”
Nhưng dù nói thế, Triệu Văn Tranh vẫn nhận ra hắn có chút buồn bã.
Chia xa luôn khiến người ta thương cảm.
Triệu Văn Tranh vô thức nghĩ, phải tìm cách dỗ hắn mới được.