Kim Ốc Tàng Giao

Chương 12

Gia đình này, thật khiến người ta đau lòng.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang thấy Kiểu Kiểu đang dùng đám sậy thu hoạch từ ngày nắng để đan chổi, những chiếc chổi này có thể mang ra chợ bán dù không được bao nhiêu tiền nhưng ít nhất cũng là một khoản thu nhập.

Nhưng đứa nhỏ như vậy không nên gánh vác trách nhiệm nặng nề này.

Nguyên chủ không nên lừa bọn họ như vậy.



Lúc cơn mưa ngớt đi, trời đã sập tối, hôm nay bọn họ chắc chắn không thể rời đi được nữa.

Thời đại này cũng không có gì để giải trí, đối với một gia đình nghèo khó mà nói dầu thắp đèn cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ. Khoảng tám, chín giờ mọi người trong nhà họ Du đã rửa ráy rồi đi ngủ, Triệu Văn Tranh cũng chỉ có thể bế Du Chiêu vào phòng của hắn.

Phòng rất sạch sẽ chỉ là hơi chật chội, kê sát tường là một chiếc giường gỗ nhìn qua thì đúng là giường đơn. Nghĩ đến chuyện lát nữa phải ngủ cùng nhau trên chiếc giường nhỏ này, cậu đột nhiên có chút không tự nhiên.

Trong phòng không có ghế, cậu đặt Du Chiêu xuống giường, lưỡng lự một chút rồi cũng chỉ có thể ngồi xuống mép giường.

Bầu không khí chợt có chút lúng túng.

Du Chiêu khẽ nói: “Ngươi…”

Triệu Văn Tranh giật nảy mình: “Ta sao?”

Du Chiêu hơi nghiêng đầu, dừng lại một chút.

Triệu Văn Tranh âm thầm trách bản thân phản ứng quá mức, đưa tay day trán, hạ giọng: “Huynh muốn nói gì?”

“Không có gì.” Du Chiêu mỉm cười, “Ta chỉ muốn nói trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Triệu Văn Tranh “à” một tiếng, suýt nữa buột miệng hỏi: “Ngủ ở đây à?”

Cũng may là chưa nói ra, ngốc quá rồi.

Cậu cũng không hiểu tại sao kiếp trước cũng không phải chưa từng ngủ chung phòng với người khác nhưng giờ phút này lại giống như lần đầu tiên, có một cảm giác khó diễn tả thành lời.

Có lẽ là…

Cậu nhìn chiếc giường gỗ, có lẽ là do giường quá nhỏ.

Một người ngủ thì còn tạm được nhưng hai người lại là hai nam nhân nếu nằm xuống chắc chắn sẽ chạm vào nhau.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu bỗng thấy chùn bước, theo bản năng muốn kéo dài thời gian.

Ánh mắt cậu đảo qua, rơi xuống đôi chân của Du Chiêu, chợt nhớ ra gì đó liền buột miệng nói: “Để ta giúp huynh xoa bóp chân!”

Sắc mặt Du Chiêu có chút kỳ lạ: “Ngươi giúp ta?”

“Đúng vậy.” Triệu Văn Tranh vừa mừng thầm vì tìm được cách trì hoãn vừa cảm thấy áy náy vì bản thân sơ suất quên mất tình trạng của Du Chiêu, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn, “Ở biệt viện chẳng phải luôn có người hầu giúp huynh xoa bóp chân sao? Nhưng hôm nay đến đây lại không mang theo ai, cũng không thể để mặc kệ được.”

“Mặc kệ cũng không sao.” Du Chiêu thản nhiên nói: “Trước đây cũng chẳng có ai lo.”

Hắn nói vô tình nhưng Triệu Văn Tranh lại nghe hữu ý.

Trong khoảnh khắc đó dường như có một bàn tay vô hình siết chặt tim cậu khiến cậu nghẹn ngào, thấp giọng phản bác: “Trước đây là bất đắc dĩ nhưng giờ ta có tay có chân, sao có thể để huynh như trước đây được?”

Dứt lời, cậu liền vén tà áo ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên hỏi ý kiến Du Chiêu: “Có được không?”

Caauj lại cười cười, bổ sung thêm: "Thật ra trước đây ta cũng đã học qua một hai chiêu, không dám nói là giỏi nhưng ít nhất sẽ không làm sai."

Du Chiêu cúi đầu, hàng mi rủ xuống. Từ góc độ của Triệu Văn Tranh có thể nhìn thấy khóe miệng hắn cong lên một độ cong nhẹ nhàng, ngọn lửa từ đèn dầu trên bàn bên cạnh phản chiếu trong mắt hắn làm cho đôi mắt đen nhánh như mực ấy ánh lên tia sáng nhỏ bé.

Khoảnh khắc này, dù biết rõ Du Chiêu không nhìn thấy nhưng Triệu Văn Tranh vẫn có một loại ảo giác như đang được hắn dịu dàng dõi theo.

Ảo giác này khiến tim cậu run lên một cách khó hiểu, yết hầu hơi chuyển động, giọng cũng trầm xuống đôi chút: "Du Chiêu?"

"Ừm." Du Chiêu khẽ thở dài: "Vậy thì làm phiền ngươi rồi."

Hơi thở nhẹ nhàng lúc thở dài dường như phả lên mặt cậu, Triệu Văn Tranh bỗng có chút bối rối, vội nói: "Không sao đâu."

Sau đó, cậu xắn tay áo lên cẩn thận nâng một chân của Du Chiêu, tháo giày và tất của đối phương rồi để chân hắn đặt lên đùi mình.

Cậu nhẹ nhàng vén ống quần của Du Chiêu lên đến đầu gối rồi im lặng.

Hai ngày trước, cậu chỉ nhìn thấy chân của Du Chiêu qua lớp vải, biết tình trạng chắc chắn không lạc quan nhưng biết là một chuyện còn tận mắt thấy lại là chuyện khác.

Công bằng mà nói, chân của Du Chiêu không hề xấu, đôi chân thẳng tắp, làn da trắng nõn, cũng không có quá nhiều lông như một số đàn ông khác, bắp chân thon gọn và đẹp mắt. Nếu chụp một bức ảnh đem ra ngoài, có khi còn khiến không ít cô nương ghen tị.

Nhưng... Quá gầy, gầy đến mức dường như chỉ một bàn tay là có thể nắm trọn.

Chân của một người đàn ông trưởng thành không nên như thế này.

Quá yếu ớt, quá gầy guộc.

Triệu Văn Tranh sững sờ nhìn một lúc lâu, sau đó mới dám đưa tay nhẹ nhàng chạm vào làn da tái nhợt ấy.

...Vẫn lạnh như băng.