“Sao em lại chờ ở đây thế?” Lục Hạc Ninh nhìn hai tay đã đỏ bừng vì lạnh của cùng với phần chóp mũi ửng đỏ lộ ra bên ngoài của Hạ Kỳ An, trong lòng không biết vì sao lại có chút không vui.
“Hội học sinh đã sắp xếp rồi, em đứng ở cửa, sợ mọi người không rõ quy trình.” Hạ Kỳ An thấy không sao cả, chỉ là hơi lạnh, nhưng vì đây là vụ nhóm được phân bổ, nên cậu phải nghiêm túc làm tốt: “Lục tổng, trường học có chuẩn bị phòng tiếp khách cho bạn cùng trường, nếu muốn đến đó. Chúng ta lấy xe đổ dưới tầng hầm trước đi.”
“Được rồi, Đoàn Thước, lái xe qua đi.”
“Tuân lệnh, sếp Lục.”
Tầm mắt của Lục Hạc Ninh vẫn luôn đặt trên khuôn mặt trắng nõn mà và mu bàn tay đã đỏ lên của Hạ Kỳ An, anh đặt tay lên đầu gối, gật đầu rồi thu tầm mắt: “Hạ Tế Xuyên hôm nay cũng sẽ đến đây, có cần anh đến đón cậu ấy không?”
“Không cần đâu ạ, có Ngôn Quân là hướng dẫn viên rồi, lát nữa họ sẽ đến.”
Hạ Tế Xuyên muốn tham gia vào ngày kỷ niệm thành lập trường, nên lần trước nhân lúc về nhà Hạ Tế Xuyên đã nói cho Hạ Kỳ An nghe, vốn dĩ Hạ Tế Xuyên tính nhờ Hạ Kỳ An dẫn đường cho anh, nhưng Hạ Ngôn Quân đã xin làm hướng dẫn viên, cậu ta dù sao cũng là em của Hạ Tế Xuyên, với bình thường cậu ta cũng không giấu diếm quá mức mối quan hệ với Hạ Tế Xuyên, cho nên Hạ Tế Xuyên lúc này mới không từ chối.
Lục Hạc Ninh trong mắt hiện lên vài phần ý cười, khóe môi hơi cong, không biết vừa nghĩ gì trong lòng. Hạ Kỳ An không có thói quen nhìn chằm chằm vào người khác, nên cũng không để í tới điểm này, nhưng anh lại cảm nhận được hình như người bên cạnh có cảm giác thoải mái hơn chút, ngay cả tin tức tố trên người anh tỏa ra cũng có chút nhẹ nhàng.
“An An!” Mỗi phòng tiếp khách đều có phòng nghỉ, đây cũng là vì để họ tiện liên lạc, giao lưu với bạn cũ. Lục Hạc An và Hạ Tế Xuyên đều là sinh viên ngành tài chính, cho nên được phân ở cùng nhau, lúc Lục Hạc Ninh cùng với Hạ Kỳ An bước vào, Hạ Tế Xuyên liền đứng lên, chậm rãi đi về phía em trai nhà mình: “Bên ngoài có lạnh lắm không? Sao mấy ngày nay em không về nhà vậy, ba mẹ đều rất nhớ em, chút nữa mình cùng về đi.”
Lúc này trong phòng tiếp khách đã có không ít người, họ đều là các đàn anh đàn chị năm trước, trong đó không ít người là con cháu thế gia giàu có, toàn là các gương mặt quen thuộc. Vì thế, bạn đầu khi Lục Hạc Ninh vừa vào, bọn họ đều có ý đồ riêng, muốn đi lên bắt chuyện, nhưng tất cả đều không ngờ đến việc Hạ Tế Xuyên đối xử ân cần với một học sinh bình thường như vậy.
Họ cũng có chút hiểu biết về tính cách của Hạ Tế Xuyên và Lục Hạc Ninh, một bên lạnh lùng một bên khó tiếp cận, nhưng lúc này lại vây quanh bên cạnh một tên đàn em không rõ danh tính, thật khiến họ ngỡ ngàng.
Bản chất của con người vốn điều muốn xem náo nhiệt, cho nên lúc này đã có không ít người dỏng lỗ tai lên nghe, tuy không biết chuyện gì đang diễn ra trước, nhưng ánh mắt vẫn tập trung lại trên người họ.
“Vừa mới nãy An An đứng ở ngoài một lúc, tay có chút lạnh, trước tiên để em ấy ngồi nghỉ tí đi, từ giờ tới lúc chính thức bắt đầu lễ kỷ niệm ngày thành lập trường còn lâu mà.” Lục Hạc Ninh nói ra hai từ “An An”, cảm thấy cũng dễ nghe, so với hai từ vừa rồi, An An nghe có vẻ đáng yêu hơn, càng… Phù hợp hơn với khí chất của Hạ Kỳ An.
Hạ Tế Xuyên khẽ nhướng mày, trong ánh mắt nhìn về phía Lục Hạc Ninh có mang theo vào phần đánh giá. Ánh mặt họ chạm nhau trong giây lát, anh ấy thu hồi tầm mắt, dùng động tác kéo Hạ Kỳ An qua sô pha.
“Anh Hạc Ninh, em chuẩn bị chút trà cho anh rồi đó, anh uống một chút đi,” Hạ Ngôn Quân đi đến, cầm theo tách trà trong tay: “Em sợ bên ngoài lạnh nên đã cố ý điểm làm nóng một tí, anh uống đi cho ấm mình.”
“Không cần, tôi uống miếng nước được rồi.” Lục Hạc Ninh rũ mắt, cầm trong tay chai nước mà hướng dẫn viên đặt ở trên bàn, từ chối nhận lấy ý tốt của Hạ Ngôn Quân.
Thái độ và tính cách đó của Lục Hạc Ninh cũng không phải ngày một ngày hai, Hạ Ngôn Quân tuy cảm thấy có chút khó chịu nhưng cũng không nói ra mà đem trà sang cho Hạ Kỳ An, “Em cũng uống chút đi, bên trong không có xoài đâu.”
“Cảm ơn,… anh hai.” Hạ kỳ An cũng không có tính so đo, cậu biết nếu lục hạc ninh không cự tuyệt, thì tách trà này tất nhiên sẽ không có phần của cậu, cậu cũng không quá để ý lắm chuyện một tách trà nhưng dù sao Hạ Ngôn Quân cũng là anh trai trên danh nghĩa của cậu, vì thế Hạ Kỳ An cũng nguyện ý thuận nước đẩy thuyền, rốt cuộc nhiều hơn một chuyện không bằng thiếu bớt một chuyện, cậu sẽ không vì vậy mà so đo.
Âm thanh nói chuyện của họ không lớn, người trong phòng chỉ cần tập trung tí là nghe được. Bọn họ ở trong giới kinh doanh Bắc Kinh cũng được coi là người có uy tín, đã từng hợp tác cùng với công ty của nhà họ Hạ và nhà họ Lục cho nên chuyện hai nhà đó họ đều hiểu sơ qua một chút.
Tuy nhiên tất cả bọn họ đều chưa từng nghe qua danh nhị thiếu gia nhà họ Hạ gia, tự nhiên sao hôm nay lại xuất hiện một vị tiểu thiếu gia, không chỉ vậy quan hệ giữa họ nhìn qua trông rất hòa hợp.
Tuy nghi ngờ trong lòng nhưng những người ở đây không ai dám lên tiếng hỏi, bí mật nội bộ thế này không phải là điều mà họ có thể tìm hiểu, bọn họ sau còn phải hợp tác chung với hai nhà này, nên bây giờ không ai rảnh rỗi mà xen vào cả.
Lục Hạc An và Hạ Tế Xuyên vẫn làm theo ý mình, gia sản nhà họ rất lớn, năng lực
cao, đương nhiên sẽ không để những chuyện này vào mắt.
Lại nói, trường đại học A là một trường đứng đầu, cho nên lúc này đây vào ngày diễn ra lễ trăm năm kỷ niệm ngày thành lập trường, số người tình nguyện tham gia đã lên đến 12 vạn người, bọn họ có thể thi được vào trường này thì đã chứng minh được năng lực xuất chúng của những người ở đây, cho nên hết thảy mọi việc đều tiến hành hết sức thuận lợi.
Việc Lục Hạc An và Hạ Tế Xuyên cùng nhau diễn thuyết đã nhấc lên một mảnh cao trào, hai người tướng mạo anh tuấn, khí chất ngời ngời, lại đều là Alpha, hơn nữa còn là khách mời đứng lên diễn thuyết trong lễ kỷ niệm trăm năm kỷ niệm ngày thành lập trường, bối cảnh cùng với năng lực đúng là không thể xem nhẹ được, điều đó đã dẫn đến không ít các đàn em siêu lòng.
“Hạ Kỳ An, cậu với đàn anh Lục và đàn anh Hạ là mối quan hệ gì vậy? Còn có Hạ Ngôn Quân, vì sao anh ấy lại gọi cậu là em trai vậy?” Mấy học sinh làʍ t̠ìиɦ nguyện viên đều đứng quay quanh Hạ Kỳ An, biểu tình mang theo chút sự tò mò.
So với những người đã bước vào xã hội, những học sinh còn trong khuôn viên trường lại có phần trong sáng hơn, trong đầu bọn họ không thể tưởng được nhiều mối quan hệ lợi hại như vậy, nhưng mấy chuyện bát quái lại có năng lực hấp dẫn rất lớn với họ.