Cậu nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt đen láy của Tuế Tuế, trái tim mềm nhũn ngay lập tức.
Phong Huyền Thụy vô thức đưa tay lên, định xoa đầu Tuế Tuế nhưng lại nhớ ra thuốc mỡ trên đầu nàng vẫn chưa khô, đành bất lực rút tay lại, khẽ hỏi: “Muội muội muốn xem không?”
Tuế Tuế do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Phong Huyền Thụy không nói gì, Tuế Tuế liền nhanh chóng bổ sung: “Không xem cũng được, muội đi theo ca ca.”
Vậy nên, đừng bỏ rơi Tuế Tuế.
Nghĩ đến khả năng bị bỏ lại, Tuế Tuế nắm góc áo Phong Huyền Thụy chặt hơn.
Phong Huyền Thụy im lặng là bởi vì cậu đang nghĩ làm thế nào để năn nỉ thúc thúc của mình.
Lúc này, cảm nhận được sự mong đợi và lo lắng của muội muội, cậu lập tức dũng cảm hơn.
Cậu quay lại, chống tay lên hông, ưỡn bụng nhỏ nhìn về phía Khánh Vương, mạnh dạn nói: “Vương thúc, con muốn ở lại xem Đả Thiết Hoa!”
Lúc nghe Tuế Tuế nói muốn xem, Lưu đại phu đã định lên tiếng.
Giờ Phong Huyền Thụy nói trước, lời thuyết phục càng dễ nói hơn: “Vương gia, hành trình không gấp, hay là chúng ta xem xong rồi đi, chỉ mất một đêm thôi.”
Nghe Lưu đại phu nói vậy, ánh mắt lấp lánh của Tuế Tuế, Phong Huyền Thụy, Tôn Vinh Lâm cùng hai huynh đệ Khâu gia, tất cả đều dồn về phía Khánh Vương.
Khánh Vương nhất thời không biết nói gì, hồi lâu mới thở dài: “Xem đi.”
Ông thật sự rất sợ nếu bị từ chối, đám trẻ này sẽ lập tức lăn ra ăn vạ, khóc ầm lên!
Mọi người quyết định buổi tối sẽ đi xem Đả Thiết Hoa nên phải chuẩn bị đầy đủ.
Trẻ con đông, phải chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt.
Y phục cũng cần mang dự phòng, đồng thời tăng cường cảnh giác.
Dù bọn sơn tặc đã bị quét sạch, nhưng lỡ có kẻ sót lại thì sao?
Lỡ có chuyện gì, hậu quả sẽ rất phiền phức.
Buổi biểu diễn diễn ra ở đạo trường, bên ngoài đạo trường là rừng núi sâu thẳm. Nếu trẻ con bị bắt cóc, việc tìm kiếm sẽ rất khó khăn.
Những việc này, Tuế Tuế và các bạn không cần lo.
Sau bữa trưa, bọn trẻ tiếp tục mải mê với cửu liên hoàn.
Trẻ con ồn ào náo nhiệt suốt cả ngày.
Buổi trưa, Tôn Vinh Lâm tưởng rằng cuối cùng mình đã có cơ hội đút cháo cho Tuế Tuế.
Nhưng Phong Huyền Thụy lại nhanh tay giành trước, không chừa cho cậu nhóc cơ hội nào.
Tôn Vinh Lâm: Đáng ghét quá!!!
Cậu ta quyết tâm ăn nhiều hơn, dùng sức nặng của mình để áp đảo Phong Huyền Thụy!
Sáng hôm nay trời trong xanh, sau bữa tối, bầu trời tối đen điểm vài ngôi sao lấp lánh.
Mọi người thu dọn đồ đạc đến nơi Tôn tri phủ đã sắp xếp sẵn ở ngoài thành.
Đây là vị trí tuyệt vời để thưởng thức biểu diễn mà vẫn đảm bảo an toàn.
Vì Đả Thiết Hoa sử dụng sắt nóng chảy ở nhiệt độ cao, khi va đập sẽ bắn ra những tia lửa rực rỡ. Nhưng tàn lửa rơi xuống vẫn mang nhiệt độ rất cao.
Do đó, để đảm bảo an toàn, giữ khoảng cách là rất quan trọng.
Phong Huyền Thụy chưa từng xem biểu diễn này ở kinh thành.
Giờ đây, cậu vừa hồi hộp vừa mong đợi, thỉnh thoảng quay lại nhắc nhở Tuế Tuế: “Muội muội, nhất định phải nắm chặt tay ca ca, ở đây đông người lắm!”
Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, muội nghe lời ca ca.”
Giọng nói mềm mại làm trái tim Phong Huyền Thụy lâng lâng.
Cậu nghĩ: Phải là muội muội, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Nếu là đứa đệ đệ đáng ghét kia, giờ chắc đã nghịch ngợm chạy tán loạn rồi!
Tôn Vinh Lâm len lén nắm lấy bàn tay còn lại của Tuế Tuế.