Nhìn kỹ lại thì thấy hai huynh muội lại hòa thuận vô cùng.
Chưa hết, bên cạnh còn có Tôn Vinh Lâm đang ríu rít: "Để ta thử xem, ta rất nhẹ tay, ta cũng biết rửa mặt mà!"
"Cậu keo kiệt thật đấy, cho ta làm một chút đi."
"Chỉ một chút thôi không được à?"
"Ta cũng muốn rửa mặt cho muội muội!"
…
Tôn tri phủ nghe tin liền đến, vừa hay thấy cháu trai cưng nhà mình đang tranh giành quyền được rửa mặt cho người khác.
Tôn tri phủ: ?
Con tự rửa mặt được chưa mà đòi rửa cho người khác?
Cuối cùng, Tôn Vinh Lâm không tranh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuế Tuế được Lưu đại phu đưa đi thay y phục.
Thay đồ xong, Tuế Tuế ngoan ngoãn ngồi yên, để Lưu đại phu bôi thuốc.
Tôn Vinh Lâm thấy vậy lại chen đến, ngửi thử thuốc mỡ, mùi không thơm nhưng cũng không khó chịu.
Cậu sát lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Để ta thử xem, bôi thuốc cho muội muội mà, ta làm được, ta giỏi lắm!"
Phong Huyền Thụy thấy vậy, không vui, liền chen đến đẩy cậuta ra: "Việc quan trọng như bôi thuốc, cậu đừng làm bậy, lỡ sau này muội muội không mọc tóc được thì sao!"
Tôn Vinh Lâm chẳng thèm để ý, bĩu môi: "Nếu muội muội không mọc tóc, ta sẽ cạo đầu làm bạn với muội muội!"
Phong Huyền Thụy: ?
Người này quá nham hiểm, đang muốn tranh muội muội với mình đây mà!
Phong Huyền Thụy tức muốn chết: "Ai thèm cạo đầu với cậu! Sau này muội muội nhất định sẽ mọc tóc!"
Mặc dù nói với vẻ mặt đầy lý lẽ, nhưng trong lòng Phong Huyền Thụy vẫn có chút lo lắng.
Sau khi quát Tôn Vinh Lâm xong, cậu lại quay sang, không chắc chắn hỏi Lưu đại phu: "Muội muội có thể mọc lại tóc chứ?"
Lưu đại phu bị nghi ngờ về y thuật nhưng không hề tức giận, động tác bôi thuốc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, ông cười mỉm nói: "Tất nhiên rồi, sau này tóc của Tuế Tuế sẽ đen, bóng và dày lắm, các ngươi cứ đợi mà ghen tị đi!"
Thật ra, Tuế Tuế cũng không mấy bận tâm đến việc mình có tóc hay không.
Nàng còn nhỏ, chưa có khái niệm về đẹp hay xấu.
Nhưng nếu ca ca thích, Tuế Tuế nghĩ rằng mình có thể cố gắng, thật cố gắng để tóc mọc dài.
Nghĩ đến điều này, bàn tay nhỏ đặt bên người của nàng cuộn lại thành nắm đấm, gương mặt nghiêm túc nói: "Ca ca, huynh yên tâm, Tuế Tuế sẽ cố gắng mọc tóc thật dài!"
Phong Huyền Thụy nghe vậy, cũng lấy lại tự tin: "Ừ, chúng ta cùng cố gắng!"
Lưu đại phu: ...
Rất tốt, lại thêm một người nghi ngờ y thuật của ông nữa rồi.
Cả buổi sáng ồn ào vẫn chưa chấm dứt.
Đến giờ ăn, vì chuyện ai sẽ đút Tuế Tuế ăn mà Phong Huyền Thụy và Tôn Vinh Lâm lại cãi nhau.
Vì không phải đang ở phủ của mình nên hai huynh đệ Khâu gia không có lợi thế.
Do đó, dù hai người cũng rất muốn được đút cho Tuế Tuế, nhưng lại không dám tham gia vào màn tranh giành này.
Hai đứa trẻ cãi nhau đến mức đầu Lưu đại phu như muốn nổ tung.
Cuối cùng, ông không chịu nổi nữa, chỉ có thể nghiêm giọng nói: "Mỗi người một thìa, Lục công tử đút trước."
Tuế Tuế vốn đang níu góc áo của Phong Huyền Thụy, định nói rằng: Nàng muốn ca ca đút cơm.
Nhưng khi nghe Lưu đại phu nói vậy, Tuế Tuế nhẹ nhàng buông tay, đầu nhỏ cúi xuống.
Lưu đại phu tinh ý nhận ra cảm xúc của nàng giảm đi rõ rệt.
Cảnh này khiến ông cảm thấy nhói lòng, ông nghiêng người, cất giọng dịu dàng hỏi: "Tuế Tuế có điều gì muốn nói với gia gia sao?"
Tuế Tuế nhớ lời Lưu gia gia từng dạy, trẻ con không được nói dối, phải nói thật. Nàng mím môi, khẽ hỏi nhỏ: "Có thể chỉ để ca ca đút cơm cho con được không?"