Ông quay đầu hỏi Tuế Tuế: “Vậy chúng ta uống chút súp cho ấm người rồi hãy ngủ, được không?”
Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, Lưu đại phu không nhịn được mà xoa đầu Tuế Tuế.
Phải nói, đầu nàng trơn mượt, cảm giác rất thích.
Nhớ tới việc Tuế Tuế có tỳ vị yếu, ông lại quay sang dặn dò quản gia thêm vài câu: “Nước súp gà đó, phiền ngươi vớt bớt mỡ nổi lên nhé. Đứa trẻ này thể trạng yếu, không nên bồi bổ quá nhiều một lúc. Cũng đừng nêm quá mặn.”
...
Lưu đại phu càng nói thì thói quen của người làm nghề y càng thể hiện rõ.
Quản gia rất kiên nhẫn lắng nghe, sau đó đều đồng ý làm theo.
Không lâu sau, món ăn được dọn lên. Những người khác là mì gà với cải trắng.
Còn Tuế Tuế là một bát súp gà nóng hổi, đã được vớt sạch mỡ nên không hề ngấy, ngược lại càng thêm thơm ngon.
Tuế Tuế thử uống một ngụm, hương vị ngọt thanh khiến nàng nheo mắt lại, chân cũng khẽ nhón lên vì thích thú.
Nàng quay đầu muốn chia sẻ với ca xa rằng súp này ngon quá.
Kết quả, nàng thấy Phong Huyền Thụy đang cắm đầu ăn mì.
Buổi tối cậu không ăn được ngon, lại vất vả chạy đi chạy lại, còn đánh nhau một trận, bụng đã đói cồn cào từ lâu.
Thế nên, khi bát mì được dọn lên, cậu không ngừng ăn ngấu nghiến.
Buổi tối Tôn Vinh Lâm ăn rất no, nên giờ không đói lắm.
Nhưng nhìn Phong Huyền Thụy ăn, tính hiếu thắng của cậu ta cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thế là cũng cắm đầu ăn theo.
Hai huynh đệ Khâu gia lại rất biết lượng sức, chia nhau ăn chung một bát mì.
Thấy Tuế Tuế nhìn mình, Khâu Bình cười hỏi: “Muội muội, sao thế? Muốn ăn mì không? Ca ca chưa đυ.ng vào bát của mình, để ca gắp cho muội ít nhé?”
Nói rồi, Khâu Bình định gắp mì trong bát mình cho Tuế Tuế.
Phong Huyền Thụy nghe thấy động tĩnh, vội ngẩng đầu khỏi bát mì, quay sang hỏi: “Tuế Tuế muốn ăn mì sao? Bảo nhà bếp nấu thêm là được mà.”
Tuế Tuế không muốn ăn, nàng lắc đầu: “Không cần đâu, muội chỉ uống súp là được, không ăn mì.”
Nói xong, nàng không quên cảm ơn: “Cảm ơn Khâu Bình ca ca.”
Tuế Tuế rất lanh lợi, chỉ mới ở chung một lúc đã nhớ được tên Khâu Bình.
Cảm ơn xong Khâu Bình, nàng lại quay sang Phong Huyền Thụy: “Ca ca ăn nhanh đi, nếu không mì sẽ nguội mất.”
Phong Huyền Thụy vẫn chưa yên tâm, lại hỏi thêm một câu: “Thật không ăn mì sao?”
Sợ muội muội vì ngại mà không dám ăn, Phong Huyền Thụy nói thêm: “Muội là muội muội của ta, muốn ăn gì cứ nói, đừng sợ!”
Tuế Tuế vẫn lắc đầu: “Thật sự là muội không đói đâu ạ.”
Nghe Tuế Tuế nói vậy, Phong Huyền Thụy cuối cùng mới yên tâm cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Phải nói, tay nghề của đầu bếp Tôn phủ quả thực không tệ.
Ngon hơn hẳn đầu bếp ở trạm dịch mà họ từng ăn!
Phong Huyền Thụy và Tôn Vinh Lâm vừa ăn vừa thi đấu, mỗi người ăn hết một bát mì nhỏ.
Lưu đại phu ngồi bên cạnh trông chừng, kiểm soát khẩu phần của bọn trẻ, sợ chúng ăn quá nhiều dẫn đến đầy bụng, sốt cao.
Trước đó, tình trạng của Tuế Tuế đã làm ông sợ đến mất ăn mất ngủ.
Thế nên, bọn trẻ ăn no mà không bị quá sức.
Ăn xong, Lưu đại phu còn chuẩn bị thêm trà tiêu thực, mỗi đứa trẻ uống nửa bát nhỏ rồi mới giục chúng đi ngủ.
Hiếm khi có đông trẻ con chơi chung, lại có thêm một muội muội, Tôn Vinh Lâm hoàn toàn không muốn đi ngủ.
Nghe lời giục của Lưu đại phu, cậu ta lập tức nằm ra đất ăn vạ.