Bán Cơm Hộp Ở Công Trường

Chương 9

Hôm nay Từ An đi chợ sớm không chỉ để bán rau, mà còn có một mục đích khác, đó là xem có thể tìm được công việc mưu sinh nào khác không.

Sản lượng vườn rau mỗi ngày có hạn, hôm nay xem như là nhiều rồi. Những hôm ít thì chỉ được vài quả cà chua, chỉ đủ cho một bữa ăn của gia đình.

Cho dù mỗi ngày đều có sản lượng như hôm nay, thì thu nhập cũng chỉ chưa đến sáu mươi tệ, một tháng tính toán tối đa cũng chỉ được một nghìn tám, còn không bằng đi làm công nhật ở công trường. Một ngày tám mươi, một tháng cũng được hai nghìn bốn, nhiều hơn bán rau sáu trăm.

Nhìn qua từng quầy hàng, trong đầu hiện lên từng ý nghĩ, rồi lại nhanh chóng bị Từ An bác bỏ.

Chủ yếu là cậu chỉ có chưa đến một trăm tệ vốn khởi nghiệp, những thứ như lòng nướng, bánh trứng cuộn, bánh trứng gà non được học sinh yêu thích, cần dùng đến thiết bị điện thì đều phải loại bỏ.

Phạm vi còn lại để cân nhắc chỉ có bánh mì sandwich và đồ nguội, những món ăn chín có thể làm ở nhà, mang thẳng ra chợ bán.

Nhưng ở thị trấn, loại thực phẩm kiểu Tây như bánh mì sandwich không được ưa chuộng, hai lát bánh mì kẹp chút rau và thịt, đối với những người phải làm việc đồng áng hoặc đi làm công xưởng, ăn chưa được bao lâu đã tiêu hóa hết, không no bụng chút nào.

Món kho thì có thể cân nhắc, mùi thơm nồng, vị cũng ngon, thái nhỏ ra bày lên đĩa là thành một món ăn trên bàn.

Nhưng sau khi xem giá đồ đông lạnh, Từ An liền từ bỏ.

Chân gà đông lạnh mười lăm tệ một cân, cánh gà đông lạnh mười tám tệ một cân, đùi gà đông lạnh rẻ hơn một chút, tám tệ một cân. Nội tạng lợn linh tinh giá còn đắt hơn cả thịt lợn, thịt bò thì càng không dám nghĩ tới.

Trừ tiền mua gia vị, số tiền còn lại nhiều nhất chỉ mua được ba bốn cân, chút đồ này mỗi người ăn một miếng là hết.

Nhìn tới nhìn lui, cảm thấy đi làm công nhật ở công trường vẫn đáng tin cậy hơn, sau khi trọng sinh sức lực cũng lớn hơn, bê đồ vật trăm cân nhẹ nhàng, công trường mới là nơi về cuối cùng của mình.

Vài ngày nữa tranh thủ thời gian đến công trường ở thành phố xem thử, xem công việc thời vụ ở công trường đãi ngộ thế nào, lương chắc sẽ không thấp hơn công nhân học việc.

Dạo quanh chợ một vòng, khi quay lại chỗ bán hàng, rau trên quầy của Từ Quốc Cường đã bán được hơn nửa.

Thấy rau còn lại cũng không nhiều, Từ An liền quay lại phụ giúp rao hàng. Kết hợp với việc giới thiệu cho mọi người một vài cách chế biến khác nhau với số rau trên quầy, chẳng mấy chốc đã bán hết sạch.

Còn có vài người dặn Từ An lần sau bày thêm rau khác, rồi hướng dẫn thêm vài công thức nấu ăn.

Thời buổi này ai ai cũng biết nấu ăn, nhưng đa số mọi người nấu nướng chỉ để cho no bụng, chứ ngon miệng thì chưa chắc. Trước đây, được ăn no, lại còn được ăn thịt mỗi bữa, bất kể mùi vị ra sao, thì đó chính là ngày tháng tốt đẹp.

Nhưng theo sự phát triển của kinh tế, tiền nhàn rỗi trong túi mọi người nhiều lên, thì yêu cầu về hương vị món ăn cũng cao hơn.

Thời buổi này internet chưa phát triển như sau này, muốn làm món gì lên mạng tìm kiếm là có đủ loại cách làm từ khắp nơi trên cả nước. Ngay cả ở thời đại internet cực kỳ phát triển sau này, những người thành thạo sử dụng điện thoại phần lớn đều là người trẻ.

Những công thức nấu ăn mà Từ An nói ra, nhìn vào thì rất bình thường ở thời sau này, nhưng đặt vào thời điểm hiện tại lại mang đến cho mọi người cảm giác mới mẻ, nghe cách làm đã thấy ngon miệng rồi.

Hôm nay có Từ An giúp đỡ, Từ Quốc Cường về nhà sớm hơn gần một tiếng so với mọi khi.

Thím Hai thấy Từ Quốc Cường bán hết rau nhanh như vậy thì mừng rỡ khôn xiết, vừa đưa quần áo sạch cho ông thay vừa vui vẻ nói: "Hôm nay cải trắng, đậu cô-ve được ưa chuộng thế, ngày mai ông hái nhiều thêm chút nữa, tranh thủ lúc đắt hàng bán nhiều một chút."

Con cái nhà Từ Quốc Cường đã học đại học, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng, Từ Quốc Cường liền thay quần áo sạch ngay tại sân, để bộ quần áo dính đầy bùn đất bên cạnh giếng.

"Không phải hôm nay rau được ưa chuộng, mà là cái miệng của An Tử lợi hại."

"An Tử lại làm sao nữa?" Thím Hai ngồi xuống bên giếng, múc nước giếng lên bắt đầu giặt quần áo.

"Hôm nay nó cũng ra chợ bày hàng bán rau, ngay cạnh tôi. Cái miệng nó khéo ăn khéo nói, vừa mở miệng là dỗ dành được một đám người ùa vào mua hết rau trên quầy của nó. Tôi là nhờ phúc của nó, mới bán hết sớm mà về nhà."

"Giỏi vậy sao, trước giờ toàn là bà Bảy đi bán hàng, không ngờ nó lại có bản lĩnh này."

"Đúng là một đứa trẻ tốt, sáng mai tôi phải dậy sớm, hái nhiều rau mang ra chợ bán."

"Không phải ông nói hôm nay là nhờ phúc của An Tử sao?"

"Ngày mai chúng ta vẫn bày hàng cạnh nhau." Từ Quốc Cường đắc ý nói.

Từ An về đến nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc đinh tai nhức óc của hai đứa nhỏ trong nhà, át cả tiếng nói chuyện của bà nội.

"Sao trong nhà có hai con sâu khóc nhè thế này, khóc to như vậy, suýt nữa làm thủng màng nhĩ anh rồi."

"Anh ơi!"

"Oa oa oa, anh ơi!"

Hai đứa nghe thấy tiếng Từ An lập tức nín khóc, vùng ra khỏi tay bà nội, chạy về phía cổng.

Từ An vừa mở cổng, hai đứa liền ôm lấy chân cậu, nước mắt nước mũi dính đầy hai chân cậu.

May mà mặc quần đùi, nếu không lại phải thay quần rồi.

"Ngồi cho vững, chuẩn bị bay lên nào."

Nghe vậy, hai đứa liền ngồi phịch xuống bàn chân dính đầy bùn đất của Từ An, ôm chặt lấy chân cậu. Thôi xong, giờ phải giặt hai cái quần rồi.

Cảm nhận được hai đứa đã ngồi vững, Từ An sải bước đi về phía trước, Từ Khang và Từ Nhạc phát ra tiếng cười ré lên thích thú.

Sau một hồi ồn ào, Từ An đuổi hai đứa nhỏ ra gốc cây chơi cát.

Nhìn lên trời, trời trong xanh không một gợn mây, buổi sáng lúc này vẫn còn khá mát mẻ.