Phúc Tinh Trời Ban

Chương 25

Trầm ngâm một lát, nàng lấy từ không gian ra một hạt địa căn trực tiếp chôn xuống đất.

Trong khoảnh khắc dị năng phóng thích, mặt đất vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

Nhưng dưới mặt đất, hệ thống rễ hỗn loạn đột nhiên điên cuồng lan rộng về bốn phương tám hướng.

"Tam muội, muội đang làm gì vậy?" Giọng nói của Nguyễn Lâm Thụy đột ngột vang lên.

Nguyễn Chiêu sớm đã nghe thấy tiếng bước chân, nàng chậm rãi vỗ tay, đứng lên: "Không có gì, sao các người lại nhanh vậy? Không nghỉ ngơi chút sao."

"Không cần đâu, cũng không mệt lắm, hay bây giờ muội bắt đầu dạy chúng ta đi." Nguyễn Trọng Minh nói.

Hắn chủ yếu là lo lắng cho sự an toàn của con gái ở bên ngoài.

Mọi người lần lượt gật đầu tán thành.

Nguyễn Chiêu gật đầu: "Cũng được, tranh thủ trước khi trời tối học thêm chút, vậy bắt đầu đi, tất cả qua bên này đứng cho tốt."

Nàng muốn dạy họ một bộ quân thể quyền.

Bộ quân thể quyền này là được cải biên từ thời mạt thế, phù hợp hơn cho người bình thường học tập, sát thương lực cũng tăng cao hơn nhiều, tính phòng hộ mạnh hơn.

Nàng vừa biểu diễn, vừa giải thích đơn giản cho họ phải bảo vệ những chỗ nào, chỗ nào là tử huyệt của cơ thể người, khi cần thiết có thể tập trung phản kích.

Động tĩnh của họ không lớn, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của quan sai tuần tra.

Rồi nghe nghe, mắt quan sai cũng sáng lên theo.

Những gì Nguyễn Chiêu dạy có chút giống với quyền pháp quân đội họ tập luyện.

Nhưng không có nhiều lý lẽ như nàng, giờ được nàng nói như vậy, họ đối với tác dụng của một số chiêu thức lại hiểu rõ hơn.

Hơn nữa nhìn mấy chiêu thức và phản kích mà Nguyễn Chiêu biểu diễn.

Tuy chỉ là dạy học biểu diễn thôi, nhưng họ cảm thấy nếu thật sự ra tay, chắc sẽ không kém hơn họ.

Đúng lúc này có quan sai mang bánh ra cho đồng liêu, cũng thấy cảnh này, khi về liền nhắc với mọi người một tiếng.

Sai Trưởng có chút kinh ngạc, liền tò mò đi ra xem.

Hắn từng nghe ngục tốt nhắc qua tình hình của Nguyễn Chiêu trong ngục, nên cũng biết nàng biết chút võ công.

Thời đại này học võ không phân biệt nam nữ, đặc biệt là những gia đình có điều kiện, càng sẵn sàng bỏ tiền mời võ sư dạy các tiểu thư học một số phương pháp phòng thân, tránh sau này bị khinh khi.

Trời tháng bảy tối rất nhanh, bài học của Nguyễn Chiêu cũng không dài.

Nhưng kiến thức nàng giảng giải không ít, mọi người nghe đến suýt quên cả thời gian.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người trước hết hãy làm quen với những huyệt vị và chiêu thức ta đã giảng, rảnh có thể luyện tập."

"Vâng!" Mọi người vội đáp, một bên không tự chủ tập luyện.

"Vỗ vỗ, Nguyễn nương tử quả nhiên là vô sở bất năng." Sai Trưởng cười vỗ tay.

Hắn đột nhiên có chút hiểu vì sao nàng lại từ chối Tứ hoàng tử.

Trước đây hắn cũng giống như nhiều người khác, cho rằng nàng chỉ là muốn giữ lấy thể diện.

Dù sao những thứ dễ có được thường khó được trân trọng.

Nhưng bây giờ xem ra, với khí phách, tính cách và bản lĩnh như nàng, nói không chừng thật sự có thể có thành tựu ở Bắc Phiên.

"Lục đại nhân quá khen, bất quá chỉ là học được vài chiêu tự vệ từ võ sư, không đáng để lên bàn."

"Nếu những gì của nàng gọi là không đáng để lên bàn, vậy bọn ta còn mặt mũi nào gặp người khác." Sai Trưởng cười, ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta thấy phương pháp của Nguyễn nương tử rất tinh diệu, bỏ bớt nhiều chiêu thức rườm rà mà hiệu quả lại càng cao. Không biết lần sau truyền thụ, bên ta có thể cùng học được không?"

Ngoại hành xem náo nhiệt, nội hành xem môn đạo.

Bộ quyền pháp này của Nguyễn Chiêu, gọn gàng lợi lạc, mà mỗi chiêu đều trực tiếp đánh vào yếu huyệt.

Nếu luyện tốt, đừng nói là tự vệ, một chọi mười cũng được.

Hắn cũng không muốn cứ chiếm tiện nghi của Nguyễn Chiêu.

Chỉ là công việc của hắn và anh em đã định sẵn phải thường xuyên chạy bên ngoài, có thêm một phần khả năng tự vệ, cũng tương đương có thêm một cái mạng.

Nên hắn cũng chỉ có thể dày mặt lên.

"Đương nhiên, chúng ta cũng không học không, có thể lấy đồ đổi."

Nguyễn Chiêu cười: "Có gì đâu, quyền pháp này cũng không phải ta sáng tạo, chỉ cần đại nhân không chê ta học nông cạn là được."

"Không không, đa tạ Nguyễn nương tử, ta thân không có vật quý, liền lấy vật này tặng cho Nguyễn nương tử, mong Nguyễn nương tử không chê."

Sai Trưởng thò tay vào túi áo trong lấy ra một tấm thẻ gỗ có chút cũ kỹ.

Nguyễn Chiêu vừa thấy, lập tức từ chối: "Lục đại nhân ngàn vạn đừng khách khí với ta, ta dạy một người cũng là dạy, hai người cũng là dạy, không cần như vậy."

"Ây, nàng lòng dạ rộng rãi không muốn so đo, nhưng chúng ta không thể cứ thế lấy không của nàng, nếu nàng không nhận, ta không dám học." Sai Trưởng nói.

"Cái này..." Nguyễn Chiêu hơi do dự, dường như cũng thấy hắn nói có lý, liền nói: "Vậy... được, ta nhận."

Sai Trưởng gật đầu hài lòng, vui vẻ nói: "À phải rồi, thẻ này là do Lưu Thượng tiên sinh, chủ bạ quận Lạc Thủy tặng. Năm xưa ta từng giúp ông ấy một việc nhỏ, và ông ấy hứa sẽ giúp lại ta một việc. Nếu sau này nàng cần gì, cứ cầm thẻ này đến tìm ông ấy."

Nghe xong, Nguyễn Chiêu có chút kinh ngạc, không ngờ tấm thẻ này còn có lai lịch như vậy.

Nàng lập tức nói: "Thì ra là quý trọng như thế, vậy ta vạn lần không thể nhận."

"Ây, đồ đã tặng ra làm sao có đạo lý lấy lại, Nguyễn nương tử cứ giữ lấy, biết đâu sau này còn dùng được."