Rào rào~
Vô số hộp vuông từ trong lọ hoa rơi xuống đất.
Trần Vũ nhặt một hộp thuốc lên, cẩn thận nhìn dòng chữ ghi trên đó.
“Thuốc chống uốn ván... đây là loại thuốc gì vậy?”
“Penicillin? Đây là một loại độc tố sao?”
“Ủa, tướng quân xem này, có cả kéo, nhíp và kẹp y tế nữa. Loại kéo cong này chất liệu cứng lạnh và sắc bén, còn cứng hơn cả đồng xanh và thép đen. Nếu rèn thành kiếm, chắc chắn sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất thế gian!”
“Tướng quân, cả bông băng nữa! Loại bông băng này mềm mịn, trắng tinh và nhẹ như vậy, quả không hổ là vật của thần minh, tốt hơn nhiều so với những thứ chúng ta đang có.”
Đột nhiên, từ trong lọ hoa xuất hiện hàng chồng sách.
Đầu tiên là những tờ bảng cấu trúc chữ phồn thể và giản thể.
Chiến Thừa Dận mở một tờ ra xem, lập tức hiểu ngay.
Chữ viết của thần minh khác với chữ của nước Đại Khải!
Chữ được giản lược bớt nét, sau này hắn có thể dựa vào bảng đối chiếu này để nhận mặt chữ.
Tiếp đến là bộ ba sách xuyên không nổi tiếng: "Sổ tay bác sĩ chân đất", "Cẩm nang huấn luyện dân quân", "Bạn đồng hành cho nhân tài quân dụng".
Hắn nhặt cuốn "Cẩm nang huấn luyện dân quân" lên lật ra xem, bên trong có hình minh họa.
Cuốn sách viết chi tiết cách tác chiến, định vị trong đêm tối…
Hắn như tìm được báu vật.
Hắn nâng niu cuốn sách trong hai tay, nói với mười vị tướng lĩnh: “Cuốn sách này mọi người phải học, đây là thứ mà quân đội chúng ta vô cùng cần, là báu vật thần minh ban tặng!”
Phó tướng Tống Đạc nhặt một cuốn lên lật xem, lập tức kinh ngạc.
“Tướng quân, sách thần ban còn dạy cả cách tác chiến sao?”
“Tướng quân, có cả binh pháp Tôn Tử, xin ngài ban cho thuộc hạ một bộ!”
Ngô Tam Lang ôm chặt cuốn binh pháp Tôn Tử, không rời tay, gặp chữ nào không hiểu liền đối chiếu với bảng cấu trúc chữ để đọc.
Chiến Thừa Dận nói: “Cầm đi, mỗi người một bộ!”
Các tướng lĩnh mừng rỡ như điên, tất cả quỳ xuống cảm tạ.
Lúc này, Điền Tần dẫn các quân y đến.
Hiện trong quân doanh có mười quân y, mỗi người đều có đệ tử, có người mang theo một đệ tử, có người mang theo hai ba đệ tử.
Một đoàn người bước vào phủ tướng quân, tất cả đều gầy gò tiều tụy.
Mấy vị quân y già nua gần như đi không nổi vì đói, phải có đệ tử dìu đỡ, trên lưng đeo những chiếc hòm thuốc trống không.
Quân doanh không có thuốc, họ cũng chẳng có cách nào cứu người, sợ bị tướng quân ghét bỏ vì vô dụng.
Nhưng khi họ bước vào phủ tướng quân, nhìn thấy đầy đất thuốc men thì đều xúc động đến rơi lệ.
Ôi…
Những loại thuốc này quân doanh đã thiếu suốt nửa năm qua!
Họ có tay nghề cao nhưng lại không có thuốc để dùng, chỉ biết trơ mắt nhìn binh sĩ chết dần chết mòn.
Đó là nỗi đau lớn nhất của người thầy thuốc.
Bây giờ, cuối cùng họ cũng có thuốc!
Quân y phụ trách điều trị cho Chiến Thừa Dận là Tống Vân Huy, người được truyền dạy từ thái y viện, có địa vị cao nhất trong số các quân y.
Ông ấy nhặt lên cuộn băng gạc, bông sát trùng, kim tiêm và cồn iodine...
Còn có các loại dao mổ, kẹp phẫu thuật…
Ông ấy kích động đến nỗi không thốt nên lời: “Tướng quân… những loại thuốc sát trùng này là...?”
Chiến Thừa Dận gật đầu với ông ấy.
Tống Vân Huy siết chặt chiếc kẹp phẫu thuật trong tay, vô cùng phấn khích!
Là thần minh ban cho họ.
Thần minh không chỉ ban thuốc, mà còn ban cả những thiết bị y tế tiên tiến nhất.
Những chiếc dao mổ và kẹp phẫu thuật này tinh xảo hơn rất nhiều so với những gì mà thái y viện từng có!
Chiến Thừa Dận đưa cho Tống Vân Huy một cuốn "Sổ tay bác sĩ chân đất".