May thay là hắn vẫn còn kiêng dè thân phận của nàng.
Cả hai lên bờ, ngay lập tức có nội thị mang y phục sạch đến.
Ban đầu Bùi Cảnh định đích thân giám sát nàng thay đồ, nhưng vì có việc gấp nên bị gọi đi ngay. Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn tên tiểu thái giám bên cạnh nàng.
Tiểu thái giám lập tức hiểu ý mà khẽ gật đầu.
Phó Quy Đề giả vờ như không nhìn thấy những ẩn ý trao đổi giữa họ, nhưng nàng biết rõ đây là thử thách cuối cùng của Bùi Cảnh. Với vẻ điềm nhiên, nàng theo tên thái giám bước vào nội thất.
Khi nàng rời khỏi cung Suối Nước Nóng mà không gặp chuyện gì, bầu trời đã xám xịt, mây đen dày đặc, đè nén khiến lòng nàng cảm thấy ngột ngạt.
Phó Quy Đề thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn xa, trong lòng thầm nghĩ: *Tuyết lớn sắp đến rồi.*
Về đến nơi ở trong Trường Định cung, nàng đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đảm bảo không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
“A Ý à, ta về rồi đây.” Phó Quy Đề bước qua bậu cửa, lập tức có một thiếu niên đồng tuổi bước ra đón. Hắn ta cẩn thận giúp nàng cởi bỏ chiếc áo khoác dính tuyết và treo lên chiếc mắc gỗ đỏ bên cạnh.
Đặng Ý là người tùy tùng mà Phó Quy Đề mang theo vào cung. Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, danh nghĩa là chủ tớ, nhưng trong lòng Phó Quy Đề, Đặng Ý đã là người thân từ lâu.
Hắn ta có gương mặt hiền hòa, luôn mang theo nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng, khiến người khác dễ dàng cảm thấy thân thiện.
Bùi Cảnh ra lệnh rằng các thế tử vào cung chỉ được phép mang theo một tùy tùng và không được tự ý rời khỏi Trường Định cung. Đồng thời, hắn còn cử những cung nữ và thái giám khéo léo đến phục vụ.
Mọi người đều ngầm hiểu, đó là để tiện bề giám sát họ.
“Ta vừa lo lắng, nếu trời đổ tuyết lớn thì sao người về được đây.” Đặng Ý rót một cốc trà nóng, nhét vào tay nàng, vừa nhắc nhở: “Mau uống một ngụm để ấm người, đừng để bị bệnh.”
Vị gừng ngọt ngào và ấm áp trong trà nhanh chóng xua tan màn sương mờ trong lòng Phó Quy Đề. Nàng khen ngợi: “Trà gừng của A Ý lúc nào cũng rất ngon. Không có ngươi ở bên, ta thật không biết phải làm sao cả.”
Đặng Ý nghe vậy, mặt khẽ đỏ lên, nhẹ nhàng đáp: “Người vui là tốt rồi.”
Lần này đến kinh đô Nam Lăng đầy nguy hiểm, Phó Quy Đề vốn không định đưa Đặng Ý theo vào cung. Nhưng hắn ta lại bí mật bám theo sau xe ngựa suốt dọc đường, đến tận ngày trước khi nàng vào cung mới lộ diện. Thậm chí, hắn ta còn làm bất tỉnh người vốn được nàng định mang theo.
Nàng không thắng nổi sự cứng đầu của hắn ta nên đành phải thỏa hiệp.
Đúng lúc đó, hai cung nữ dung mạo rực rỡ bước lên chào hỏi. Nụ cười trên môi Phó Quy Đề thoáng nhạt đi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Đặng Ý nhíu mày, định như thường lệ đuổi hai người họ đi, nhưng bị Phó Quy Đề ngăn lại.
“Ngươi tên gì?” Phó Quy Đề chỉ tay về phía cung nữ bên trái, nhẹ giọng hỏi.
“Bẩm thế tử, nô tỳ tên là Tố Sương ạ.”
Tố Sương hơi ngạc nhiên, không giấu được vẻ bối rối. Từ khi được điều đến hầu hạ Phó Thế tử, nàng ấy chưa từng được tiến gần đến người.
Một phần vì thế tử vốn không phải người say mê nữ sắc, suốt ngày chỉ vùi đầu vào sách vở, phong thái lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách. Phần khác là do Đặng Ý canh giữ nghiêm ngặt, luôn viện cớ: “Sợ thế tử sa vào sắc dục mà lỡ dở việc học hành.”
Không chỉ cung nữ giật mình mà Đặng Ý cũng ngơ ngác nhìn nàng ấy, vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu.
Phó Quy Đề ngước mắt lên, nhìn lướt qua Tố Sương với ánh nhìn lạnh nhạt rồi thản nhiên nói: “Tối nay vào phòng hầu hạ ta.”
Đôi mắt Đặng Ý mở to như muốn rơi ra khỏi tròng.
Phó Quy Đề khẽ siết lấy tay hắn ta, một cái siết nhẹ nhưng đầy hàm ý.
Đặng Ý lập tức hiểu ra nhưng vẫn cố thuyết phục: “Trước khi đi, vương gia và vương phi đã căn dặn, bảo ta phải trông chừng thế tử, không được để người làm bậy.”
Giọng Phó Quy Đề lạnh băng: “Ta tự biết chừng mực mà.”
Đặng Ý tiếp tục khuyên nhủ vài câu nhưng ánh mắt Phó Quy Đề dần phủ một tầng sương lạnh. Hai cung nữ đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng đó mà sợ đến run rẩy, không dám chen lời.
Phó Thế tử bình thường ít nói, phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, gương mặt không lộ cảm xúc. Đây là lần đầu tiên các nàng thấy người nổi giận.