“Xoạt —”
Hai cái đầu nhô lên khỏi mặt nước.
Phó Quy Đề được Bùi Cảnh ôm lấy eo, kéo về mép bể. Nước tràn vào mũi làm nàng liên tục ho sặc sụa.
Khi ở dưới đáy nước, nàng đã rất muốn ngất đi, nhưng biết mình không thể. Nàng cố gắng gồng mình, giữ lại một hơi thở cuối cùng để duy trì tỉnh táo.
Chỉ đến khi bàn chân chạm đáy bể, nàng mới dần bình tĩnh lại, dùng tay lau qua mặt rồi khó khăn mở mắt ra. Trước mắt nàng là khuôn mặt phóng đại của Bùi Cảnh.
Tóc hắn ướt sũng, những giọt nước lăn dài theo hàng lông mi dài rơi xuống gò má góc cạnh rồi chảy dọc qua đường viền hàm sắc nét, tan vào làn hơi nước ấm.
Chiếc áo choàng lớn trên người hắn đã biến mất từ lúc nào, chiếc áo dài cổ tròn ướt sũng dính chặt vào cơ thể tôn lên thân hình săn chắc và mạnh mẽ của hắn.
Cả hai đứng sát nhau, hơi thở của Bùi Cảnh dồn dập, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, gần như chạm vào ngực nàng.
Cổ họng Phó Quy Đề vốn đã đau như bị lưỡi dao cứa vì sặc nước, không dám thở mạnh như Bùi Cảnh. Nàng lo ngại rằng lớp vải bó ngực ướt đẫm sẽ không che giấu được vẻ mềm mại phía trước. Nếu hắn tiến thêm một bước nữa thì...
Trái tim Phó Quy Đề đập thình thịch, gần như không dám nghĩ xa hơn nữa.
Ngược lại, Bùi Cảnh lên tiếng trước: “Xem ra Phó Thế Tử đúng là sợ nước thật, đến mức mặt tái xanh cả rồi.”
Phó Quy Đề vội quay mặt đi, nói với giọng run rẩy: “Là thần làm liên lụy điện hạ, mong ngài thứ tội.”
Nàng không tin Bùi Cảnh đẩy nàng xuống bể là để “chữa chứng sợ nước” cho nàng. Lòng nàng thắt lại, bất chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Phó Quy Đề muốn thoát khỏi cánh tay như gọng kìm siết chặt eo mình, nhưng hương đàn hương từ người hắn quá nồng, hòa lẫn với hơi nóng khiến nàng gần như nghẹt thở.
Ai ngờ, nàng vừa cựa quậy, bàn tay ở eo càng siết chặt hơn.
“Phó Thế Tử, eo của ngài còn nhỏ hơn cả của một số nữ nhân thường thấy đấy.”
Bùi Cảnh chống tay còn lại lên thành bể, cả người nghiêng xuống, tạo thành thế áp đảo khiến nàng không thể trốn thoát.
Hắn hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào làn da nơi cổ nàng đang lộ ra trên mặt nước, khiến từng tấc da thịt của nàng lạnh run lên.
Bụng và ngực Phó Quy Đề co rút dữ dội. Trong tình huống này, nàng nhất định không thể tỏ ra yếu thế. Eo nhỏ thì sao chứ? Điều đó chẳng nói lên điều gì cả, huống hồ nàng vẫn còn một quân bài bí mật mà.
Nàng ngẩng đầu, thẳng thắn đối diện ánh mắt soi xét của Bùi Cảnh: “Ta là song sinh sinh non, đương nhiên không thể khỏe mạnh như người thường rồi.”
Nói xong, nàng khẽ nghiêng đầu, để lộ một chút vẻ cô đơn, đủ để ai nhìn thấy cũng không đành lòng động chạm đến nỗi đau của người khác.
Bùi Cảnh chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đầy ý vị sâu xa: “Ta rất tò mò, ngươi và muội muội của mình trông giống nhau lắm hả?”
Đầu óc Phó Quy Đề như nổ tung. Làn da nơi cổ nàng tiếp xúc với hơi thở của Bùi Cảnh đột ngột lạnh buốt như đóng băng, khiến toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đông cứng lại.
Trong khoảnh khắc lóe sáng như tia chớp, nàng đã hiểu ra mọi mấu chốt.
Bùi Cảnh đang nghi ngờ thân phận của nàng.
Ý nghĩ thoáng qua rồi nhanh chóng phát triển theo hướng mà Phó Quy Đề không thể kiểm soát.
Bùi Cảnh thử thách nàng, xét tội lừa dối quân vương.
Bùi Cảnh miệng nói muốn liên hôn.
Bùi Cảnh hỏi nàng về việc huynh muội song sinh có giống nhau hay không.
Tất cả những điều đó đều là những phép thử của hắn.
Chuyến đi suối nước nóng đột xuất hôm nay là thử thách đầu tiên. Nếu nàng xuống nước, hòa mình cùng Thế tử, Bùi Cảnh sẽ không triệu kiến nàng riêng.
Nhưng đáng tiếc là nàng không làm vậy. Bùi Cảnh thậm chí đã tính đến việc nàng sẽ tìm cách rời đi nên mới sai tiểu thái giám chặn đường ở hành lang.
Thử thách thứ hai là mời nàng tắm chung. Nàng viện cớ "sợ nước", tự cho rằng đã né được sự dò xét, nhưng thực tế lại khiến Bùi Cảnh càng nghi ngờ hơn.
Hắn đã cho nàng hai cơ hội nhưng nàng lại không nhận ra.
Vì vậy, hắn đã đích thân ra tay.
Một tâm cơ sâu xa, một suy nghĩ tỉ mỉ, từng bước từng bước khiến người ta không kịp trở tay.
Phó Quy Đề trong thoáng chốc đã nhanh chóng lướt qua mọi chuyện xảy ra hôm nay trong đầu.
Nàng trầm ngâm giây lát, chậm rãi lắc đầu: “Thần và tiểu muội là một nam một nữ, không giống nhau lắm ạ.”