A Chi, Phu Quân Của Nàng Chỉ Có Thể Là Ta

Chương 6: Để ta xử hắn

Thái y nheo mắt cười, không đáp mà chỉ theo nàng đi tiếp.

A Chi thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mời được thái y.



Vết thương nằm ở sau lưng, tiểu thái giám Tiểu Thuận Tử dẫn người vào, A Chi tự giác đứng sau bình phong chờ đợi.

Trông Yến Húc còn yếu hơn cả hôm qua.

Hôm qua hắn còn tỉnh táo khi nghe tiếng động, hôm nay mãi đến khi thái y đặt tay lên cổ tay bắt mạch thì hắn mới nhúc nhích đôi chút.

Gương mặt Yến Húc không còn chút huyết sắc, chỉ khi kim châm của thái y đâm vào mới thoáng lộ ra chút biểu cảm. Không biết qua bao lâu, hắn mới từ từ mở mắt.

“Điện hạ, ngài tỉnh rồi!” Tiểu Thuận Tử là người đầu tiên lên tiếng, lập tức dâng nước cho hắn.

“Nương nương đã sớm đi xin Quý phi, giờ thái y đang chữa trị cho ngài đấy ạ!”

Yến Húc nhấp một ngụm nước, ánh mắt dần trở nên sáng rõ nhìn khắp gian điện.

Nụ cười của A Chi còn chưa nở rộ đã nghe giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Ai cho phép ngươi tự tiện làm vậy?”

A Chi lặng người.

“Khi nào ta nói cần vị lang trung tầm thường này chuẩn bệnh cho ta? Ta đâu bảo ngươi đi cầu xin Quý phi nhỉ?”

Lời trách mắng của Yến Húc vang lên lạnh lùng, không chút kiêng nể trước mặt bao người. Phục Linh và Tiểu Thuận Tử đều ngơ ngác, huống hồ A Chi đang hứng chịu những lời trách móc gay gắt ấy.

Thái y già nghe vậy, lập tức thu tay khỏi cổ tay Yến Húc, hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo rồi phất tay áo bỏ đi.

A Chi quay lại nhìn Yến Húc một thoáng rồi sau đó vội vàng đuổi theo.

“Vết thương của Thái tử thế nào rồi?”

Thái y già bật cười lạnh, chòm râu bạc hơi dựng lên vì phẫn nộ: “Nếu không chữa trị ngay, e là đã không còn cách nào cứu vãn nữa. Mạch tượng hư phù, hàn khí thấm sâu, nay tình hình đã khác trước, muốn chữa trị cũng chẳng dễ đâu…”

A Chi không quan tâm thêm lời giải thích, tháo nốt chiếc vòng ngọc còn lại trên tay, nhanh chóng nhét vào tay thái y.

“Ngài cần những gì, chỉ cần có thể cứu chữa, ta đều chấp nhận.”

Giọng nàng đầy khẩn thiết, Phục Linh cũng vội vàng giải thích thêm, khiến thái độ của thái y dịu đi đôi phần.

Ông bèn liệt kê vài vị thảo dược, sai tiểu đồng bên cạnh viết lại thành đơn thuốc.

“Những dược liệu này nghiền thành bột, đắp lên vết thương. Nước thuốc thì dùng để giảm đau. Còn phần còn lại…”

Thái y già cười nhạt: “Quý nhân phúc lớn mạng lớn, tự mình bảo trọng.”

Phục Linh hiểu chút tiếng Hán nên dịch lại cho A Chi. Nghe xong, nàng cảm tạ không ngớt, lập tức sai Phục Linh theo tiểu đồng đi lấy thuốc.

Khi Phục Linh đi rồi, Tiểu Thuận Tử đứng ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt lưỡng lự nhìn A Chi.

“Nương nương, lúc này Thái tử không cho phép người vào nữa ạ.”

“Ta biết rồi.” A Chi đáp nhẹ nhàng.

“Nương nương, xin đừng để bụng. Điện hạ bị trọng thương như thế nên trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, đôi lúc nói năng lạnh lùng cũng không phải ý muốn thực sự. Nương nương độ lượng, đừng chấp nhặt với người bệnh nhé.”

Tiểu Thuận Tử cũng hiểu rõ, việc được chữa trị hôm nay là bước ngoặt lớn đối với Yến Húc. Sáng nay, tình trạng của hắn đã suy kiệt đến mức cực hạn.

Nhờ xử lý kịp thời mà giờ đây có chút chuyển biến, nếu kiên trì dùng thuốc thì có lẽ vẫn còn cơ hội.

A Chi lướt qua Tiểu Thuận Tử, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

“Lát nữa đem thuốc đã sắc vào, bảo Thái tử nhất định phải uống đấy.”

Tiểu Thuận Tử chắp tay đáp ứng, dõi theo bóng lưng nàng rời đi, hắc ra một tiếng thở dài nặng nề.

Cuối cùng Yến Húc vẫn không chịu uống thuốc.

Bầu trời dần tối, trong Đông cung, tuyết đọng chưa tan đè gãy nhánh cây khô, phát ra âm thanh răng rắc vọng lại khắp sân vắng.

Tiểu Thuận Tử ngồi trước cửa phòng, vẻ mặt ủ rũ, dùng một cành cây chọc chọc lớp tuyết bẩn trên mặt đất.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, Tiểu Thuận Tử ngẩng đầu, buồn bã đứng dậy hành lễ.

Phục Linh cau mày: “Điện hạ vẫn chưa uống thuốc sao?”

Tiểu Thuận ủ rũ gật đầu: “Phục Linh tỷ, tiểu nhân thực sự khuyên không được ngài ấy ạ.”

Phục Linh định trách thêm vài câu thì A Chi khoát tay ngăn lại: “Thôi, đừng làm khó hắn.”

Đúng như nàng đã dự đoán.

“Đưa thuốc đây.”

A Chi tự tay bưng bát thuốc, một mình bước vào trong.

Nàng không chắc mình có thể thuyết phục Yến Húc uống thuốc hay không, nhưng ngoài cách này ra thì nàng cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Đi qua tấm bình phong, nàng thấy Yến Húc vẫn chìm trong cơn mê man.