Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ

Chương 17: Niềm Hạnh Phúc Của Cô

Vợ chồng bác gái Quách ngồi thêm một lúc, thấy cô không còn chuyện gì nữa mới ra về.

Chờ bọn họ đi khỏi, hai anh em vây quanh giường. "Mẹ, đầu óc mẹ còn choáng váng không?"

"Không choáng nữa, ngủ một giấc dậy là khỏe re ngay." Uống nước đường xong, người cô cũng có sức lực hơn.

Tô Chiêu Chiêu mang tờ báo lên giường, đưa mặt có ảnh cho hai đứa con xem.

"Đây là ai vậy mẹ?" Cố Niệm tò mò hỏi.

Cố Tưởng liếc nhìn tờ báo. "Trên đó có ghi mà, là anh hùng bảo vệ đất nước." Trông thật oai phong, đợi cậu lớn lên, cậu cũng muốn làm bộ đội, làm anh hùng, để mẹ và em gái tự hào về cậu!

Tô Chiêu Chiêu chỉ vào bức ảnh trên báo. "Đây là ba của các con."

Cố Tưởng và Cố Niệm: "..." Hai đứa trẻ nhìn nhau, mẹ đang nói gì vậy? Chẳng phải bọn họ không có ba sao?

Thấy bọn trẻ không tin, Tô Chiêu Chiêu lại nói: "Mẹ nói thật đấy, anh ấy chính là ba của các con, anh ấy không chết, anh ấy vẫn còn sống."

Tiếp đó, cô kể lại chuyện mình lên thị trấn, nhìn thấy bức ảnh trên tờ báo, rồi chú Căn Sinh lên thị trấn tìm tờ báo như thế nào.

"Ban đầu mẹ không nói cho các con biết, là vì sợ mình nhìn nhầm, khiến các con mừng hụt."

Tim Cố Niệm đập thình thịch, cô bé trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trên báo. "... Ông ấy thật sự là ba con sao?"

"Thật mà!" Tô Chiêu Chiêu gật đầu lia lịa, còn thật hơn cả vàng thật!

Cố Tưởng cũng nhìn chằm chằm vào tờ báo, không chớp mắt. "Vậy tại sao ba không đến tìm chúng ta?"

Hóa ra ba không chết, cậu và em gái không phải là trẻ mồ côi, giấc mơ của cậu và em gái đã thành hiện thực.

Cố Tưởng cảm thấy rất tủi thân, ba không chết, tại sao không về nhà?

Bọn trẻ còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Trước đây Tô Chiêu Đệ cũng không nói nhiều, chỉ nói ba bọn trẻ đã mất, ông bà nội cũng mất vì bọn cướp, Tô Chiêu Chiêu bèn giải thích cặn kẽ ngọn ngành cho bọn trẻ hiểu.

Đương nhiên không thể nói ba bọn trẻ bỏ đi ngay ngày hôm sau đám cưới, chỉ có thể nói là anh ra ngoài làm việc lớn.

"Vậy có phải ba không biết con với anh ạ?" Cố Niệm lo lắng hỏi. "Vậy ba có nhận chúng ta không?"

Cố Tưởng mím chặt môi. "Không nhận thì thôi, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình." Miệng nói lời cứng rắn, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tờ báo.

"Anh ấy là ba của các con, sao có thể không nhận các con được! Trẻ con đừng lo lắng những chuyện này."

Thiết lập nhân vật của nam chính là người có trách nhiệm, bỏ vợ bỏ con là kịch bản của nhân vật phản diện. Tô Chiêu Chiêu đưa tờ báo cho bọn trẻ. "Nào, nhìn cho kỹ đi, nhớ kỹ mặt mũi ba các con, đừng để đến lúc gặp lại không nhận ra."

Hai anh em cầm tờ báo nhìn thật lâu, còn đọc cả bài báo, chỉ là có rất nhiều chữ bọn họ không biết.

Mãi đến khi Tô Chiêu Chiêu giục, hai đứa trẻ mới chịu đi rửa mặt, đi ngủ. Đối với bọn họ mà nói, đây nhất định là một đêm thức khuya.

Tô Chiêu Chiêu nằm xuống là ngủ ngay, ngủ một mạch đến sáng.

Lúc cô thức dậy, hai đứa trẻ đã nấu xong bữa sáng, bát cháo gạo trắng nấu khoai lang được bưng đến tận trước mặt cô, còn có cả một bát nước đường.

Tô Chiêu Chiêu rất cảm động, thấy bọn trẻ chưa vào bàn ăn, cô liền hỏi: "Các con ăn sáng chưa?"

"Dạ rồi ạ, chúng con dậy sớm, ăn từ sớm rồi." Cố Tưởng bưng một đĩa dưa muối nhỏ đặt trước mặt cô.

"Ăn gì vậy?" Tô Chiêu Chiêu nhìn cậu bé, hỏi.

Cố Tưởng đảo mắt. "Cháo gạo trắng ạ, thơm lắm, con với em gái ăn mỗi đứa một bát to cơ!"

Cố Niệm gật đầu lia lịa, không dám nhìn má.

Hai đứa nhóc này.

Tô Chiêu Chiêu còn gì mà không biết, hai đứa trẻ này nhất định không nỡ ăn cháo gạo trắng. "Chờ chúng ta tìm được ba, ngày nào cũng được ăn cơm gạo trắng!"