Thập Niên 50: Sau Khi Xuyên Sách Tôi Dẫn Con Tìm Cha Chết Sớm Của Bọn Nhỏ

Chương 14: Nam Chính Trên Báo

Bác gái Quách giục giã. "Ông mau lên thị trấn tìm tờ báo đó cho kỹ đi, rồi hỏi thăm thêm xem sao. Nếu chúng ta không giúp đỡ, ông nói xem một người phụ nữ không hiểu gì như cô ấy, cho dù biết chồng mình còn sống cũng không biết cách tìm như thế nào. Nếu không phải hôm nay vô tình nhắc đến, không biết đến bao giờ cô ấy mới dám nói ra."

Tô Căn Sinh chỉ vào quyển sổ trước mặt. "Chờ tôi viết xong cái này đã, mai tôi phải lên thị trấn báo cáo công tác thu hoạch, tiện thể làm luôn."

"Thị trấn cũng không xa, hôm nay ông đi là được mà, sao phải đợi đến mai?"

"Giờ này rồi? Báo cáo tôi còn chưa viết xong, lỡ như chủ tịch thị trấn muốn tôi báo cáo ngay lập tức thì sao?" Bà vợ này cứ giục mãi, cũng đâu phải chuyện gì gấp gáp, trễ một ngày thì có sao?

Bác gái Quách liếc nhìn quyển sổ trên bàn, khinh thường nói: "Ngồi cả ngày trời mà chẳng viết được chữ nào, cầm bút còn khó hơn cầm cuốc."

Nhìn trời, quả thật cũng không còn sớm nữa, lên thị trấn tìm kiếm cũng mất thời gian. "Thôi được rồi, hôm nay không đi nữa, ngày mai ông phải đi sớm đấy! Đừng có chần chừ."

Tô Căn Sinh xua tay. "Biết rồi, biết rồi, bà về nhà đi, đừng làm phiền tôi làm việc."

Bác gái Quách bĩu môi, không làm phiền thì ông cũng chẳng viết được chữ nào.

Sáng sớm hôm sau, Tô Căn Sinh bị vợ giục giã lên thị trấn, đến tối mịt mới về. Về đến nhà, ông ấy nói chuyện với vợ một lúc, sau đó vội vàng ăn cơm tối, hai vợ chồng rủ nhau đến nhà Tô Chiêu Chiêu.

Mấy người Tô Chiêu Chiêu cũng vừa mới ăn cơm tối xong. Bữa tối ăn bánh bột ngô. Ở đây cũng trồng lúa mì, nhưng sản lượng không cao, cũng không trồng nhiều, một năm gia đình cô chỉ được ăn vài lần.

Tô Chiêu Chiêu lấy trong tủ ra một túi bột mì nhỏ, một lần đã dùng hết gần một nửa. Hai đứa trẻ vừa ăn vừa thấy xót, ngay cả món mì thơm phức cũng không thể an ủi tâm hồn bé nhỏ của chúng. Cơm gạo trắng còn chưa tiêu hóa hết, lại ăn mì, nhà giàu mới ăn như vậy!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm nhăn nhó, vừa rửa bát vừa nhỏ giọng hỏi Cố Tưởng: "Anh, nếu cứ ăn như vậy, liệu lương thực nhà mình có đủ ăn đến sang năm không?"

Cố Tưởng liếc nhìn Tô Chiêu Chiêu đang ngồi hóng mát ngoài sân. "Sức khỏe của mẹ yếu, phải ăn uống tẩm bổ một chút."

Cố Niệm vội vàng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bé của mình. "Sức khỏe của con tốt lắm, để mẹ... để mẹ tẩm bổ đi, con ăn cháo cám là được rồi, cháo cám cũng thơm lắm."

"Mẹ không cho, mẹ nói không thể ăn một mình... Hay là mấy hôm nữa mẹ sẽ khỏi thôi." Chờ đến lúc mẹ bắt đầu tiết kiệm, cuộc sống lại được cân đo đong đếm cẩn thận, vậy là được rồi, chỉ cần đừng lúc nào cũng như vậy là được.

Lúc bác gái Quách bọn họ đến, Tô Chiêu Chiêu đang ngửa đầu ngắm sao. Bầu trời ở thế giới cũ lúc nào cũng mù mịt, ngay cả vệ tinh còn khó nhìn thấy, nói chi là sao. Cô đã lâu rồi không được ngắm nhìn những vì sao sáng như vậy.

"Ngẩng cổ lên nhìn cái gì thế?" Bác gái Quách vừa đẩy cửa bước vào, phía sau là Tô Căn Sinh.

"Thím Quách, chú Căn Sinh." Tô Chiêu Chiêu vội vàng đứng dậy. "Tối thế này, sao chú thím không cầm đèn pin?"

Bác gái Quách chỉ tay lên trời. "Không phải đang có trăng sao? Sáng thế này cơ mà. Đèn pin tốn điện lắm, không dám dùng tùy tiện."

Trong thôn không có mấy nhà có đèn pin, nhà bác gái Quách là một trong số ít đó, còn nhà Tô Chiêu Đệ thì không có.

Tô Chiêu Chiêu mời bọn họ vào nhà. Cố Tưởng và Cố Niệm đã rửa bát, dọn dẹp nhà bếp xong, ngoan ngoãn chào hỏi.

"Ngoan lắm."