Bốn ngày liên tiếp, Phương Bạch vẫn không nhận được hồi âm từ Kỷ Úc Ninh, nhưng lại nhận được vài cuộc gọi từ những người bạn của nguyên chủ.
Nguyên chủ không có công việc, cuộc sống hàng ngày chỉ là chìm đắm trong những cuộc vui bên đám bạn bè được gọi là tốt đó, thường rời khỏi nhà khi tỉnh táo và trở về nhà trong trạng thái say xỉn.
Phương Bạch không quan tâm đến những người bạn này của nguyên chủ, sau khi từ chối lịch sự nhưng không hiệu quả, nàng quyết định đưa những người thường xuyên gọi điện cho mình vào danh sách đen.
Nhìn điện thoại cuối cùng cũng yên tĩnh, Phương Bạch nghĩ rằng điều quan trọng nhất bây giờ không phải là vui chơi, mà là phải liên lạc được với Kỷ Úc Nịnh.
Đang suy nghĩ như vậy, một số điện thoại không có tên xuất hiện trên màn hình.
Phương Bạch nghĩ, chắc lại là bạn của nguyên chủ gọi, chuẩn bị ngắt máy thì bỗng nhận ra số này quen thuộc.
Ngay sau đó, nàng bấm nút nghe máy.
Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: "Xin chào, đây là số của phụ huynh của Kỷ Úc Nịnh phải không? Tôi là Hà Vi, cô còn nhớ tôi không?"
Khi Phương Bạch đến hội trường trường học, MC trên sân khấu vừa kịp đọc tên tiết mục tiếp theo:
"Tiếp theo là tiết mục của bạn Kỷ Úc Nịnh, lớp 11-3, sẽ trình diễn một bản piano..."
Phương Bạch vì đi nhanh nên hai má hơi đỏ, thái dương phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Nghe thấy tên của Kỷ Úc Nịnh, Phương Bạch nhẹ nhàng thở phào rồi ngồi vào một chỗ trống bất kỳ.
Nàng lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt.
Khi mồ hôi thấm đẫm tờ giấy, ánh sáng trên sân khấu chợt tắt, sau đó một chùm sáng chiếu vào góc phải của sân khấu.
Dưới ánh sáng ấy, một chiếc đàn piano trắng đứng sừng sững, những chi tiết trang trí màu vàng ánh lên như những vì sao.
Một nốt nhạc khẽ vang lên, hội trường vốn ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía trước cây đàn piano, nơi một người con gái với tấm lưng thẳng tắp trong bộ váy dài màu hồng phấn đang ngồi.
Bím tóc thường ngày được buộc gọn gàng sau đầu giờ đây xõa nhẹ trên vai, tạo thêm chút trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi.
Dưới ánh đèn, làn da của Kỷ Úc Nịnh không còn vẻ xanh xao thường ngày mà thay vào đó là một sắc trắng lạnh lẽo và thánh khiết.
Đường nét thanh thoát nhưng xa cách.
Nhiều học sinh quen biết Kỷ Úc Nịnh cũng nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, không thể tin rằng người giống như một nàng công chúa trên sân khấu lại là Kỷ Úc Nịnh ít nói và lạnh lùng.
Hai tay Kỷ Úc Ninh đặt tự nhiên lên phím đàn, ngón tay cô tựa như những tinh linh đang nhảy múa trên những phím đen trắng.
Bản nhạc đã nằm trong trí nhớ cô từ lâu, những chỗ từng bị ngắt quãng cũng đã được cô tập luyện kỹ càng.
Đối với Kỷ Úc Nịnh, việc biểu diễn không phải là một chuyện gì căng thẳng, mà chỉ như đang hoàn thành một nhiệm vụ do cô giáo Hà Vi giao, chỉ cần chơi xong là nhiệm vụ cũng hoàn thành.
Điều này khiến cho tất cả khán giả phía dưới chỉ cảm nhận được ở cô sự kiêu ngạo cao quý, như một đóa hoa kiêu sa khó với tới.
Phương Bạch cũng có cảm giác tương tự, ánh mắt dán vào Kỷ Úc Ninh, thầm cảm thán: Quả không hổ danh là nữ chính.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Kỷ Úc Ninh tỏa sáng một cách sắc sảo, là bước đầu tiên trong hành trình biến thành thiên nga trắng từ chú vịt con xấu xí.
Phương Bạch nhìn lên sân khấu, vừa hay thấy Kỷ Úc Nịnh ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng ngần, tạo nên một đường cong duyên dáng.
Bản nhạc kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tất cả ánh mắt đều hướng về cô gái đang cúi người chào trên sân khấu, không ai chú ý đến ánh mắt ganh tỵ lóe lên từ góc màn sân khấu.