“Căn cứ số 23, Lâm Vũ.”
“Có mặt!”
“Trương Tương.”
“Có mặt!”
…
Trong khoang thuyền, một trưởng quan đứng hàng đầu đang điểm danh.
Những người được gọi tên nhanh chóng thu dọn hành lý, cúi chào trưởng quan rồi đứng vào hàng ngũ chờ lệnh.
Ở hàng ghế cuối cùng của khoang thuyền, một thân ảnh mảnh khảnh ngồi tựa lưng vào cửa sổ, mắt khép hờ, vài sợi tóc đen rủ xuống trán, ánh lên màu hổ phách dưới ánh mặt trời.
Trái ngược với không khí căng thẳng của mọi người xung quanh, góc này của khoang thuyền lại có vẻ an nhàn, thanh thản.
Trưởng quan điểm danh cũng chú ý đến góc này, nhưng chỉ nhíu mày mà không nói thêm gì.
Cuối cùng, nhóm tân binh từ căn cứ trước đã được dẫn đi, ông bắt đầu một vòng điểm danh mới.
“Căn cứ số 24, Tô Từ.”
“Tô Từ?”
“Căn cứ số 24, Tô Từ, không đến sao?”
Tô Từ tỉnh dậy từ cơn mơ đen tối, nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ vang lên bên tai.
Cậu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.
Trong khoảnh khắc đó, một ánh sáng lạnh lẽo màu vàng kim lóe lên trong đôi mắt đen.
Nhưng khi nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, ánh sáng vàng kim đó lặng lẽ rút đi, trả lại sự ôn hòa cho đôi mắt đen nhánh.
Tô Từ mơ hồ nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một cái hộp sắt to lớn.
Một khái niệm hiện lên trong đầu – cậu đang ở trong khoang thuyền của một chiếc phi thuyền.
“Nhân viên nuôi dưỡng thực tập Tô Từ, bước ra khỏi hàng!”
Giọng nói đã đánh thức cậu vừa nãy lại vang lên, lần này âm lượng cao hơn nhiều, Tô Từ cuối cùng cũng nghe rõ tên của mình.
Nhân viên nuôi dưỡng thực tập?
Đó là gì?
Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, người bên cạnh đã vỗ nhẹ vào tay cậu.
Tô Từ quay đầu nhìn, người ngồi bên cạnh là một thanh niên tóc nâu cắt ngắn. Y hạ giọng: “Ngủ quên à? Trưởng quan đang gọi cậu đó, sao còn thất thần làm gì?”
Trưởng quan? Chức danh trong quân đội của loài người?
Tô Từ hơi nhíu mày, ánh mắt lại lướt qua khoang thuyền rộng lớn.
Chưa kịp hiểu rõ tình hình, thanh niên tóc nâu bên cạnh đã nắm tay kéo cậu đứng dậy.
Trong khoang thuyền, không ít người đang thầm thì thảo luận xem Tô Từ là ai mà dám làm trưởng quan tức giận.
Khi thấy cậu đứng dậy, tất cả đều quay đầu lại.
Nhưng Tô Từ - trung tâm của sự việc - đang chăm chú nhìn tay mình với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Thanh niên tóc nâu thấy thế lại kéo Tô Từ đến lối đi, rồi lấy một cái ba lô từ trên kệ nhét vào tay cậu.
Y nở một nụ cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng sáng, "Nhanh đi đi, tôi ở căn cứ số 26, sau này chúng ta hãy liên lạc nhé."
Tô Từ chần chừ gật đầu, sau đó đeo ba lô lên đi lên phía trước.
Trên đường đi, ánh mắt của các tân binh đều dõi theo Tô Từ, không ai không chú ý đến cậu.
Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì trong khoang thuyền lúc này có hơn một trăm người, ai cũng là những thanh niên có thân hình rắn chắc và làn da ngăm đen, rõ ràng họ đã trải qua huấn luyện.
Ngay cả những nữ binh cũng đều toát lên vẻ mạnh mẽ.
Còn Tô Từ, người vừa mới đứng dậy lại có dáng người mảnh mai, ngũ quan thanh tú, làn da trắng như tuyết, đến mức có thể thấy được mạch máu dưới lớp da trắng sáng.
Trông Tô Từ chẳng khác nào một chú cừu non lạc giữa bầy sói đói khát.
“Nhân viên nuôi dưỡng? Có phải là người chăm sóc trẻ con không?” Có ai đó khẽ thì thầm.
“Chắc là vậy, chẳng phải có một trung tâm nuôi dưỡng trên Ngục Tinh sao?”
“Chậc chậc, nhìn tay chân nhỏ nhắn của cậu ta kìa… Liệu cậu ta có trông được lũ nhóc đó không? Đây là một công việc rất khó khăn.”
"Còn không phải sao?” Một tân binh khác đáp với vẻ mặt đầy ái ngại, “Ba mẹ tôi mới sinh thêm một em trai, khi trở về tôi phải chăm sóc nó, khổ hết sức.”
“Trông bọn nhóc con đó chẳng thoải mái tí nào.”
Sau vài lời bàn tán về trẻ con, câu chuyện lại chuyển sang Tô Từ.