Nhà họ Cố có bốn phòng, cha nàng là lão đại. Phía dưới còn có nhị thúc, tam thúc và tứ thúc.
Ngoài ra, còn có ba người cô cô, nhưng chỉ có một người cô ruột tên là Cố Đại Nha, cùng sinh đôi với cha nàng, đã gả sang huyện bên cạnh nên hiện tại không chạy nạn cùng với bọn họ.
Cố lão thái là quả phụ tái giá, đại cô là do Cố lão thái mang theo đến Cố gia, còn tiểu cô là nữ nhi do Cố lão gia tử và Cố lão thái sinh ra lúc tuổi già nên rất được cưng chiều. Hiện nay, đại cô và tiểu cô và gia đình họ đều đang chạy nạn cùng nhà nàng.
Cô bé vì một củ khoai lang mà bị năm huynh đệ nhà họ Ngưu đánh trọng thương, rồi qua đời. Nàng sống lại vào thân thể này, hôn mê bất tỉnh suốt ba ngày.
Trong ba ngày nàng hôn mê, cha nàng và Cố Cẩm An đã phải thay phiên khiêng nàng mà tiếp tục chạy nạn. Trên đường, không ít dân chạy nạn khuyên bọn họ bỏ nàng lại, Cố lão thái cũng buông lời trách mắng khó nghe, giễu cợt rằng bọn họ đang kéo lê một người chết. Nhưng Cố Đại Sơn và nhi tử không nghe, dù gian nan đến đâu thì bọn họ vẫn mang theo nàng... Tình nghĩa này nàng sẽ ghi nhớ kỹ, nhất định sẽ báo đáp.
Còn về năm huynh đệ nhà họ Ngưu, nàng đã chiếm lấy thân xác của nguyên chủ, nên đương nhiên sẽ thay nàng ấy báo thù!
Kiếp trước Cố Cẩm Lý là quân y, nàng biết rằng đầu óc ngày càng minh mẫn chứng tỏ khối máu tụ trong não đang tan dần, dấu hiệu của việc sắp tỉnh lại. Quả nhiên, đến tối ngày thứ ba, đôi mí mắt nặng nề của nàng cuối cùng cũng mở ra.
Trước mắt nàng là từng đống lửa trại, bên mỗi đống lửa đều có một nhóm dân chạy nạn, quần áo rách rưới, thân hình gầy gò đến đáng thương. Có người vì mệt mỏi quá độ mà đã nằm xuống chiếu nghỉ ngơi, có người đang nhai ngấu nghiến miếng lương khô, có người thì nhai đậu khô, cũng có nhà đã cạn lương thực, chỉ có thể ăn lá cây luộc để cầm hơi.
Gia đình Cố Đại Sơn ngay cả lá cây luộc cũng không có, chỉ có thể nhai lá cây khô. Dù lá cây đắng chát nhưng mấy người trong nhà vẫn ăn rất mãn nguyện.
Em út Cố Cẩm Trình còn cười nói: “Cha nương, hôm nay lá cây còn xanh một nửa, lại có nước nữa cơ”. Khác hẳn hôm qua, cả nhà bọn họ chỉ tìm được lá cây khô vàng, ăn vào vừa khô khốc lại có thêm mùi hôi của lá cây mục.
Cố Cẩm Lý nhìn cảnh tượng này mà lòng thắt lại, mở miệng gọi: “Cha... Nương... Đại ca, đại tỷ, tiểu đệ..”.
Giọng nàng khô khốc, mỗi khi nói ra một câu thì cổ họng như bị xé rách đau đớn, nhưng nàng vẫn cố gắng gọi đủ một lượt.
Thôi thị nghe thấy tiếng gọi thì kinh ngạc đến nỗi làm rơi lá cây trong tay xuống đất, quay đầu nhìn lại, thấy Cố Tiểu Ngư đã mở mắt và ngồi dậy, bà ấy bật khóc, ôm chầm lấy nàng: “Cuối cùng nữ nhi của nương cũng tỉnh rồi”.