Chương 1
Ngày 6 tháng 6 năm 1992 là một ngày rất tốt để Hạ Mẫn Mẫn kết hôn.
Hạ Mẫn Mẫn, nguyên quán ở Tô Châu, từ đời ông nội thì nhà cô đã định cư ở Thượng Hải, nhà nằm ở khu Tĩnh An, cho đến bây giờ thì đã là đời thứ ba rồi.
Mẫn Mẫn là một người đẹp Tô Châu điển hình. Đôi mắt hai mí to tròn, đôi môi căng mọng, mặt mày hồng hào, đã thế dáng người còn thon thả cao ráo, khiến người ta nhìn mà quên đi những thứ phàm tục. Khi cô mở miệng nói chuyện thì lại càng thêm ấn tượng hơn nữa, tiếng Thượng Hải mà nói đến là mềm mại ngọt ngào, làm người nghe không khỏi mềm nhũn cả người.
Hạ Mẫn Mẫn năm nay vừa mới 26 tuổi, là nhân viên bán hàng tại quầy bút máy của Cửa hàng bách hóa Đại Hưng trên đường Nam Kinh. Đừng thấy cô còn trẻ mà lầm, cô chính là nhân viên bán hàng xuất sắc nhất với doanh số bán hàng đứng đầu của cửa hàng bách hóa, hiện trong nhà cô có đến tận ba cái ca tráng men được in danh hiệu vinh dự “Công nhân tiên tiến của năm” cơ mà. Mỗi lần mẹ Hà cầm nó đi chơi mạt chược, sắc mặt đều vô cùng rạng rỡ.
Phần lớn khách hàng đến mua bút máy hay mực nước đều là nam giới. Đàn ông đều là những kẻ khù khờ, cứ nhìn thấy người đẹp là liền ngơ ngẩn.
Ban đầu vỗn chỉ định mua một chiếc bút máy bình thường với giá năm đồng thôi, nhưng Mẫn Mẫn chỉ cần gọi vài lần "anh à" thì kiểu gì cũng sẽ xuống tay mua một chiếc bút máy hiệu Anh Hùng với giá mười đồng.
Chẳng những mấy người đàn ông trưởng thành không thể cưỡng lại được sức hút của Hạ Mẫn Mẫn, mà ngay cả mấy cậu nhọc cũng vậy.
Đi bộ từ cửa hàng bách hóa ra ngoài, băng qua hai con đường sẽ đến đường Phúc Châu, nơi đó có một "con phố văn phòng phẩm". Bút bi và bút máy ở đó giá cả vừa phải chăng mà mẫu mã vừa đa dạng. Nhưng để được ngắm nhìn "dì xinh đẹp" thêm mấy cái, đám học sinh cấp 1 và cấp 2 lại đã cầm số tiền ít ỏi của mình đến cửa hàng bách hóa rất lớn này, chỉ vì mong mỏi được ngắm nhìn nụ cười của người đẹp.
Một cô gái tốt như vậy, nếu phải kiếm điểm để mà chê thì đó là thái độ của cô ấy quá kiêu ngạo trong chuyện tìm bạn trai.
Mấy năm nay, không biết cô đã chọn lựa qua bao nhiêu người đàn ông rồi, nhưng lại không vừa lòng với bất kỳ ai trong số họ cả, để rồi cứ thế mà kéo dài đến tận năm cô hai mươi sáu tuổi.
Phải biết rằng, những cô gái cùng vào đơn vị với cô năm đó - về cơ bản thì đều đã làm mẹ cả rồi.
Nhưng điều này cũng không thể trách Hạ Mẫn Mẫn được, điều kiện của cô tốt như vậy, tầm mắt đương nhiên cũng sẽ cao hơn một chút rồi.
Những công nhân trẻ bình thường chắc chắn là không lọt được vào mắt cô rồi. Mặc dù Hạ Mẫn Mẫn vừa tốt nghiệp cấp hai là vào làm nhân viên bán hàng luôn, nhưng cô lại là một người rất cầu tiến, đã tranh thủ lấy được bằng tốt nghiệp phổ thông thông qua những lớp bổ túc ban đêm rồi. Hơn nữa, cô bán chính là văn phòng phẩm, những người mà cô tiếp xúc nhiều nhất hàng ngày – nếu không phải là giáo viên thì chính là kỹ sư, thậm chí còn có cả người làm công tác văn nghệ nữa, thế nên cô muốn kết hôn với một người đàn ông ngồi văn phòng, làm công việc viết lách.
Tất nhiên, ngoại hình xấu qua thì cũng không được. Hạ Mẫn Mẫn trông đẹp như vậy, nếu cô tìm một người đàn ông có ngoại hình không ra gì, không phải là nửa đêm tự dọa chính mình à. Rồi lúc đi ra ngoài còn sẽ bị người ta chỉ trỏ nữa, bảo cô là một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.