Những tấm bằng khen treo trên tường đã biến mất, những miếng dán dễ thương trên tủ lạnh cũng không thấy đâu, con búp bê vải cũ kỹ đặt trên sofa cũng biến mất. Trên ban công, vài chậu sen đá mà cô từng nhìn thấy cũng không còn.
Diệp Vũ không kìm được, bước vài bước tiến lên, thò đầu nhìn vào nhà vệ sinh. Cửa mở, cô có thể thấy rõ trên bệ chỉ có hai cốc đánh răng, hai bàn chải và khăn mặt. Hoàn toàn không có dấu vết của người thứ ba.
Mẹ của An Tử Hàm nói: “Nhìn rõ rồi chứ? Nhà thím không có con nít.”
Ba của An Tử Hàm tiếp lời: “Nhà chú thực sự không có ai tên là An Tử Hàm.”
Ông Tống lên tiếng: “Diệp Vũ, chắc là gần đây cháu học quá mệt, nên đầu óc mơ màng rồi. Nhà Tiểu An làm gì có con gái?”
Bà Triệu cũng phụ họa: “Đúng vậy, làm gì có An Tử Hàm nào. Bà chưa từng gặp người như vậy.”
Chẳng lẽ trí nhớ của cô đã bị rối loạn sao?
Không, không đúng! Cô chưa hề nói An Tử Hàm là trai hay gái, mà cái tên An Tử Hàm cũng không phải là tên phổ biến cho con gái. Tại sao ông Tống lại nói “Nhà Tiểu An làm gì có con gái?”? Tại sao ông ấy lại vô thức mặc định An Tử Hàm là con gái?!
Diệp Vũ nhạy bén ngẩng đầu, định hỏi rõ thì phát hiện bốn người kia không biết từ lúc nào đã tiến lại gần, vây quanh cô.
Mẹ An xoa đầu cô: “Chắc là do thi cử căng thẳng quá, nên đầu óc lẫn lộn rồi. Nhà thím không có An Tử Hàm.”
Ba An nói: “Diệp Vũ, nhà chú không có con cái.”
Ông Tống cười nói: “Nhà họ An không có con cái đâu. Diệp Vũ, lần sau cháu đừng nhầm lẫn nữa nhé.”
Bà Triệu đứng sau lưng Diệp Vũ dặn dò: “Diệp Vũ, nhớ kỹ chưa? Nhà họ An không có ai tên là An Tử Hàm.”
Cơ thể Diệp Vũ bất giác căng cứng lại, cô cười gượng: “Mọi người đừng đùa nữa. An Tử Hàm là bạn học của cháu, ở cùng một tòa nhà, nhà cậu ấy ở đâu, ba mẹ là ai làm sao cháu có thể nhầm được? Phòng của cậu ấy không phải ở đằng kia sao?”
Bốn người nhìn theo hướng tay Diệp Vũ chỉ, mẹ của An Tử Hàm nói: “Diệp Vũ, cháu nhớ nhầm rồi. Phòng đó là phòng chứa đồ của nhà thím, hoàn toàn không có ai ở.”
Ba An nói: “Đúng vậy, chỉ là phòng chứa đồ thôi. Bên trong toàn là những món đồ cũ kỹ lộn xộn. Chú đang định ngày nào đó dọn dẹp rồi bán hết đi.”
Ông Tống cười ha hả: “Đúng thế, là phòng chứa đồ mà. Trước đây ông còn vào đó xem qua, toàn là bụi bặm.”
Bà Triệu cũng cười theo: “Không có ai đùa đâu, thực sự không có An Tử Hàm nào ở đây cả, chỉ có một phòng chứa đồ bẩn thỉu thôi. Nếu Diệp Vũ không tin, chúng ta có thể mở cửa cho cháu xem?”
Diệp Vũ lướt ánh mắt qua bốn người. Ngoại trừ ba An với gương mặt nghiêm nghị, ba người còn lại đều cười, nhưng nụ cười và lời nói của họ lại khiến Diệp Vũ cảm thấy khó chịu.
Có gì đó không ổn, rất không ổn!
Mặc dù không rõ chính xác điều gì đang sai, nhưng Diệp Vũ vẫn quyết định tin vào trực giác của mình. Cô siết chặt cuốn sách trong tay, cười gượng: “Thôi bỏ qua đi ạ, cháu vừa nhớ ra chưa thu quần áo ngoài ban công. Cháu phải về thu đồ ngay!”
Chưa dứt lời, cô đã vội quay người muốn rời đi. Nhưng ngay lập tức, bốn người bọn họ đã đứng chắn đường. Ba An còn đặt tay lên vai cô, lực tay mạnh như kìm sắt giữ chặt cô lại.
“Đừng vội đi chứ.”
Mẹ An mỉm cười: “Không sao đâu, hôm nay trời không mưa, không cần vội thu quần áo.”
Ông Tống vẫn giữ nụ cười vui vẻ: “Không thể để cháu đi thế được. Đầu óc cháu hồ đồ rồi, cứ khăng khăng nói ở đây có An Tử Hàm. Nhà An đâu có con cái, nếu để cháu nói linh tinh ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người khác cười nhạo sao?”
Bà Triệu vẫn giữ vẻ tươi cười nhìn Diệp Vũ: “Nhà họ An không có con cái, An Tử Hàm không tồn tại, nhớ chưa?”