Chương 7: Sự ám ảnh bienthai của anh trai
Bước vào phòng của Giản Từ, một làn gió mang theo mùi thuốc đắng nhạt nhòa ùa vào xoang mũi nhưng vẫn ngửi ra pheromone ngọt ngào của chủ nhân căn phòng tràn ngập khắp căn phòng.
Rất ngon miệng khiến người ta mê mệt.
Anh bế cậu lên giường, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận, trong lúc thao tác vô tình chạm phải mắt cá chân cậu. Đôi mắt anh trở nên nặng trĩu, bàn tay thoạt nhìn trông như vô tình, nhưng lại rõ ràng mang theo sự kìm nén đầy u ám, chậm rãi xoa nắn bàn chân cậu. Xúc cảm mềm mại trơn nhẵn, đầu ngón chân còn ánh lên màu hồng nhạt đáng yêu, khiến người ta không khỏi muốn cắn một cái.
Giản Hướng hít một hơi sâu, rồi từ từ thở ra. Hơi thở ấy lan tỏa vào não, tạo ra một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đứt quãng.
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở chậm rãi, như một đại dương đen bao phủ mọi âm thanh. Nhưng rất nhanh bị tiếng gọi của Giản Từ kéo về thực tại, anh thu tay lại, đắp chăn cho cậu, gượng ép bản thân giữ lấy vẻ mặt bình thản
Vì chân mất cảm giác nên Giản Từ nào biết người anh trai này đang si mê sờ chân mình, cậu ngây ngô nhìn anh, không chút phòng bị, đôi mắt trong sáng phản chiếu hình bóng của Giản Hướng.
- Ừm, anh ơi, em cảm thấy có chút buồn ngủ, um, cho nên là …
- ừm, anh biết rồi, vậy em nghỉ ngơi nhé!
Nói xong, anh xoa đầu cậu rồi vội rời khỏi phòng trước khi chính mình mất kiểm soát.
——————————
Trở lại phòng mình, ánh mắt tươi cười dịu dàng của Giản Hướng thay đổi, anh đưa bàn tay vừa chạm vào mắt cá chân Giản Từ lên ngửi giống như tên bienthai, phải mất một khoảng thời gian ngắn để hít thở, thả lỏng và rơi vào không gian nơi không có em trai.
Gương mặt lạnh lùng thờ ơ, cứ lẩm bẩm một mình, giống như đang cùng người khác nói chuyện. Đồng tử theo thời gian trở nên khuếch tán, nhất thời tiêu điểm đột nhiên tụ lại, hô hấp cũng tăng lên.
- Xinh đẹp của anh …
- Từ Từ của anh …
- Em đúng là yêu tinh, ngay từ khi còn nhỏ đã biết cách quyến rũ anh rồi
Trong phòng im lặng, không có tiếng ai đáp lại.
…
…
Giản Hướng trước nay cư xử với mọi người đều không lạnh không nóng, như một cỗ máy móc chỉ biết học hành, thậm chí còn mất niềm tin vào thứ gọi là gia đình, nhưng sự xuất hiện của Giản Từ đã cứu rỗi cuộc đời tăm tối này của anh.
-
Giản Hướng 10 tuổi.
Mẹ vì không chịu được cái thói bạo hành của ba nên hai người họ đã ly hôn, không bao lâu thì ông ta cưới một người phụ nữ xinh đẹp về, bụng bà ấy còn nhô to rõ rệt. Nhưng khi sinh đứa bé kia thì mất.
Em trai được chẩn đoán là hai chân bị tàn tật không thể đi được, lúc ấy anh chỉ nghĩ: đứa bé đó thật đáng thương!
Đối với đứa em trai cùng cha khác mẹ này anh cũng không ghét cũng không thích, nhưng rất nhanh suy nghĩ ấy đã bị bác bỏ.
-
Giản Hướng 13 tuổi, Giản Từ 2 tuổi.
Em trai rất yếu ớt, lúc nào cũng quấy khóc, nên bảo mẫu luôn phải ẵm bế cậu mọi lúc mọi nơi.
Đấy cũng là lần đầu tiên anh nhìn mặt em trai mình.
Trái tim loạn nhịp một cách quỷ dị, anh nghĩ: Trên đời này còn tạo ra được một sự xinh đẹp như vậy sao?
Đứa bé đó cũng có vẻ thích anh, nó nín khóc, đưa tay về phía anh muốn anh bế nó.
Ma xui quỷ khiến, anh đưa tay đón nhận bế đứa bé.
Kể từ ấy anh bị kéo vào địa ngục không có lối thoát.
-
Giản Hướng 16 tuổi, Giản Từ 5 tuổi.
- Anh ơi, anh ơi
- Huhu, anh ơi, anh đâu rồi, không bít đâu, Từ Từ muốn chơi với anh trai cơ …
Em trai luôn gọi tên anh, dính lấy anh, ỷ lại vào anh.
Anh cũng rất thích cậu, càng ngày càng yêu thích, ngày hôm nay còn thích hơn ngày hôm qua, giống như một căn bệnh ám ảnh vậy, không lúc nào là không ngừng suy nghĩ về em trai.
Nhưng Giản Hướng của năm 17 tuổi đã đánh mất em trai của riêng mình, dưới sức ép của nhà ngoại, ba đành phải trao quyền nhận nuôi em ấy cho ông bà ngoại của em ấy.
Đến khi em trai được đón về, em ấy không còn dính lấy anh, nói chuyện với anh nữa, giữa hai người có một bức tường ngăn cách không thể nào phá vỡ.
Lúc đó mới nhận ra, hối hận kịp không?