Huyền Vãn Khúc

Chương 8: Hoa cửa phật

Phàm là sinh vật sống đều sẽ có tham vọng. Vân Thiên Giai tự hỏi không biết bản thân nên làm gì. Tâm trạng ngũ vị tạp trần, thân thể dường như lênh đênh vô định. Đối với một vị công tử từ nhỏ sống trong nhung lụa mà nói, diễn cảnh trước mắt thật lạ lẫm đáng sợ. Ba thi thể cốt nhục lẫn lộn, hơi ấm đã mất không biết từ bao giờ nhưng trượng hình vẫn không ngừng lại. Khí vị tanh tưởi xông vào cuống họng y, điên cuồng càn quấy.

Hắn là tướng quân, lý nào lại gϊếŧ người vô tội.

Hắn tốt như vậy, khi nãy chắn hẳn là nhìn ngầm rồi đi.

Tựa như đóa hoa linh lan nở giữa chốn phàm tục, tuy sạch sẽ nhưng khi duyên cố đến cũng sẽ héo tàn thành một mảnh phù sương. Dù biết sẽ phải kết thúc nhưng Vân Thiên Giai không cách nào chấp nhận. Thương Phong Kỳ đạp nát vọng tưởng mà y dựng nên về hắn, Vân Thiên Giai vẫn không nhịn được trái tim kêu gào vì hắn bào chữa nguyên do.

“...A Kỳ, bọn họ còn cứu được không?” Không biết từ bao giờ nhưng khi nhận ra, y đã nghe thấy giọng mình run run.

Dường như đi trong đêm đen lạc giữa màn sương. Thật hoang mang và rối loạn.

Kỳ Vương đối với y rất tốt, tốt đến mức y quên mất mọi lời đồn về hắn. Vân Thiên Giai tâm duyệt tên nam nhân này, cảm giác ái nhân bị người người e sợ thật không dễ chịu.

Chỉ trách hắn không phải nam nhân bình phàm.

Hoàng Cẩn đế thân sinh nhi tử, vị tướng quân dù bị đánh bại cũng phải giữ chặt kẻ thù cùng nhau ngã xuống bùn lầy. Chỉ với thân phận hoàng tử, Thương Phong Kỳ đã là một quý nhân khó lòng với tới.

Kẻ mạnh chưa từng phải run sợ trước ai khác. Duy ngã độc tôn, tứ hải tùy tiện vung đao loạn động. Từ trận mạc đến hoàng thành, người có thể đánh bại Kỳ Vương điện hạ chẳng được mấy người. Tiếc rằng tình huống hiện tại, chỉ sợ kẻ mạnh cũng không tránh khỏi lúng túng.

Thương Phong Kỳ nửa tỉnh nửa say ngơ ngơ ngốc ngốc. Chỉ đến khi tầm nhìn chạm đến ba cỗ thi thể ngổn ngang trên đất. Vô lực thì thào.

“Đùa quá trớn thật.” Lão thiên gia trên cao đặc biệt thiên vị hắn, sở thích ra đề khó đúng là trăm năm không đổi.

Lạt mềm buộc chặt bị hắn chơi đến phiền chán, không ngờ một ngày chính hắn lại không thoát ra nổi.

Kỳ Vương cố tỏ ra trấn tĩnh, “Sống. Sao lại không thể sống?”

Nam nhân cẩn cẩn kẹp chặt lương tâm. Hoa rơi hữu hạn và cả sự chịu đựng cũng vậy. Cái gọi là giới hạn, chẳng qua chỉ là một ranh giới nhất nhất không thể xâm phạm. Tình cảnh hiện tại cũng như vậy, tiến không được, lùi không được, Vân Thiên Giai không cần phải có trách nhiệm với bất kỳ ai nhưng y lại quy đó trở thành trách nhiệm của mình.

Vân Thiên Giai là giới hạn của Thương Phong Kỳ, bao gồm cả chính hắn đều không thể tổn hại.

“Đều là lỗi của ta.” Giọng nói gần như thều thào khiến tâm hắn co thắt. Kỳ Vương điện hạ không biết đã bao nhiêu lần cảm giác lực bất tòng tâm.

Thọ ta tổn chắc rồi!!!

“Em gϊếŧ ta luôn đi.” Nghìn ngày nghìn đêm lạc trôi trên yên ngựa khiến hắn suýt quên bén cảm giác được đi trên hai chân. Cũng suýt quên mất khái niệm về nhà.

Chiến trường là nhà? Giang sơn là nhà? Thiên hạ là nhà?

Tất cả đều không phải, nhà là nơi có ái nhân, Vân Thiên Giai có ở đây mới là nhà.

“Trong biết trong đầu em đang chứa gì vậy chứ, linh ta linh tinh suốt ngày, em đủ gan thì cầm đao chém ta đi này!!!”.Thế nào là đau nhìn người mình thương đau lòng còn khó chịu hơn cả chết, chỉ đơn giản là người thương.

Là nhà cũng được, không phải cũng tốt, là gì cũng được nhưng chỉ cần là em. Đều được.

“Ta sẽ sai người an táng thoả đáng cho bọn họ. Trở thành tử sĩ, bình sinh cùng cái chết vô cảm. Ta cưu mang bọn họ lại bị xem thành điều kiện để trục lợi, lại giúp bọn họ an táng, cũng xem như cạn tình đoạn nghĩa. ”

“Nhưng bọn họ đều vong mạng! Tất cả…” Âm thanh im bật, không gian lặng ngắt như tờ. Sao y có thể quên hắn là một vị tướng, mạng của kẻ khác không phải mạng, trong mắt hắn, trong tim hắn, chỉ tin mỗi chính mình. “Hài tử thì có tội tình gì, ngươi không thể để nó được nhìn thấy bình minh hay sao, cớ sao ngươi nhẫn tâm đến thế. Tại sao chứ!?!”

Vào một trời mùa đông, quang cảnh sau mưa xơ xác tiêu điều. Hoa viên phủ Kỳ Vương có trồng một gốc liễu già, gốc liễu đã tồn tại hơn ba mươi năm, so với chủ nhân Vương phủ còn có chút lớn tuổi. Thủy quang rơi tí tách trên phiến lá lục thẳm, Nó đã đứng ở nơi này thật lâu, từ khi tiên hoàng còn tại thế đến lúc tân đế cùng Quân hậu lén lút gặp nhau vào mỗi mùa Đông, Giờ cũng trong cái mưa như trút nước ấy, nó lại chứng kiến đoạn tình cảm của tiểu chủ nhân, cũng chính là Kỳ Vương điện hạ.

Thương Phong Kỳ không nói, ánh mắt không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào xuất hiện trên gương mặt ấy.

Hận…Yêu…Bất lực…Mệt mỏi…U sầu…

“Giai nhi, sở dĩ ta có thể yêu em sủng em, bởi vì em không phải ai khác, em là của ta, người duy nhất sẽ đi cùng ta, không phản bội, không rời không bỏ.” Tiếng thở dài thường thượt cắt ngang, phải đối diện đôi mắt đỏ hồng, Kỳ Vương điện hạ tâm can chua xót hôn lên vầng trán tiểu công tử của hắn. “Em cứ như vậy bảo ta phải làm sao. Không khóc. Là ta đã làm sai.”

“Ngươi mới khóc. Ta là nam nhi đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ.” Vừa nói tay liền không ngừng chà lau gương mặt chính mình. Làn da trắng nõn bị cọ đến đỏ bừng.

Trước đây Vân Thiên Giai không phải như vậy. Y tự nhận biết thực lực của chính mình, mỗi khi lo lắng hay hoảng loạn chân đều sẽ vô thức lùi một bước. Vì thói xấu này, không ít lần Vân Thiên Lạc miệng cười đến không thể khép lại. Chỉ là hiện tại, đến y cũng căm ghét chính mình, đôi mắt dần dễ dàng bị thủy quang bao phủ. Bản thân cũng dần trở nên khác lạ.

Dường như…Dường như…

Hai mắt mở lớn, trên vai nhói lên rồi chùn xuống. Kỳ Vương khó tin cuối đầu, nhìn đến mái tóc đen dài rũ rượi rồi lại đến bàn tay siết chặt của y. Môi mỏng khẽ nhếch.

“Thiên Giai của ta. Tâm can của ta. Đừng oán ta. Tâm ta duyệt em, yêu em đến chết.”

Đôi mắt hắc bạch phân minh của y so với hoàng đế càng khiến hắn hoảng loạn. Hoàng gia lục thân bất nhận nhưng Kỳ Vương điện hạ lại là một phần gia đình của Hoàng Cẩn đế, nhưng mà, Thương Phong Kỳ cần Vân Thiên Giai mới có thể xây dựng một gia đình.

Kỳ Vương có thể lừa thiên gạt địa, đánh quỷ diệt thần nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ gây tổn hại đến Vân Thiên Giai.

“Ta biết em tức giận, nhưng ta không hối hận. Ta ích kỷ, ta muốn bảo vệ “nhà” nên là, bọn họ không nên sống.”

“Ta đã sợ hãi.” Vân Thiên Giai không cho hắn thời cơ trốn chạy, “Ta sợ hãi nhân quả, cũng sợ hãi ngươi phải chịu đựng hậu quả xấu. Ta chỉ là một thư sinh, tay không thể xách vai không thể gánh, còn cả ngày đau đau ốm ốm, ta…”

“Đừng nói nữa!”

Âm thanh rống giận phá bỏ sự lắng đọng tanh tưởi. Đây là lần duy nhất hắn dùng âm điệu này đối diện với y, chỉ là khi đôi tay từng cầm đao lộng thương của một vị tướng quân run run siết lấy thân thể. Tâm trạng lại càng não nề.

“Vân tiểu công tử, cầu em hãy thương xót ta. Em định để ta trở thành một lão già lôi thôi lếch thếch cô độc hay sao.” Bàn tay cẩn trọng đỡ lấy đầu y, đến khi nhìn đến sự bình tĩnh trong đôi mắt linh động ấy, tâm hắn loạn động. “Lỗi của ta, em đừng tức giận, chỉ cần em khoẻ mạnh, ta hứa với em, chuyện gì cũng đều hứa với em. Em không hài lòng liền cùng ta nói, không vui cũng nói với ta. Có được không.”

“Ta không muốn ngươi ăn quả thối.”

Cánh tay thon gầy ôm lấy hắn, thật kỳ diệu, nhỏ bé như vậy lại khiến hắn yêu thích, là nơi ấm áp hắn tựa vào. Đem người ôm đến tràn ngập cõi lòng, Thương Phong Kỳ nâng y lên tay, rời đi. Nơi này vừa có thì thể lại có huyết tinh, không hợp cho mắt. Hạ nhân nhanh chóng tiến đến dọn dẹp mớ hỗn độn này, đầu không dám ngẩng lên nhưng tai lại không nghe lời, chỉ nghe trên hành lang gấp khúc ở đằng xa, Kỳ Vương điện hạ mềm giọng nói một câu.

“Sẽ không, mọi chuyện sau này đều nghe theo em, ta cũng do em quản.”

Tiểu công tử của hắn sạch sẽ thuần lương, tựa chiếc đèn lưu ly đặt dưới chân phật. Tay hắn đã nhuốm máu đến không cách nào rửa sạch, tội nghiệt tạo ra cũng quá nhiều, nếu thật sự có quả xấu, hắn cũng sẽ vui vẻ đón nhận...

Dù sao, mệnh của hắn là của hoàng đế, tìm của hắn thuộc về y. Dù thân ràn ma dại, Vân Thiên Giai không gặp bất trắc gì, một đường nở hoa, Thương Phong Kỳ sẵn lòng nguyện ý.