Thanh Thanh

Chương 6: Nỗi phiền muộn

"Cô ấy nói, mong rằng mỗi ngày tôi đều vui vẻ. Như vậy thì cô ấy sẽ không còn lo lắng nữa."

——Nhật ký của Tạ Trạch Dương

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi trôi qua trong chớp mắt, kỳ học mới bắt đầu. Các thầy cô bộ môn yêu cầu đại diện lớp thu gom tất cả bài tập và đưa đến văn phòng để kiểm tra.

Sau khi giao hết bài tập, Tạ Trạch Dương còn được giáo viên Ngữ văn yêu cầu thu và kiểm tra một bài văn được giao trong kỳ nghỉ, với chủ đề là “Nỗi phiền muộn của tôi”.

Cậu nhận lấy những tờ giấy mà các trưởng nhóm đã giao, ngay lập tức nhìn thấy bài văn của Thẩm Băng Thanh ở trên cùng. Cậu không khỏi thở dài, cầm bút đỏ khoanh tròn chữ “não” trong tiêu đề “Nỗi phiền muộn của tôi”.

Với ý định giúp cô ấy tìm lỗi chính tả, cậu bắt đầu đọc từng chữ từng câu trong bài văn.

Nói về những nỗi phiền muộn của tôi, hình như có rất nhiều.

Tôi sẽ nói từng cái một. Ban đầu, nỗi phiền muộn của tôi là tôi rất bực mình với ba tôi. Bởi vì ông ấy mỗi lần uống nhiều rượu lại mắng tôi, còn luôn nói rằng vì tôi quá tệ nên mẹ tôi mới ly hôn với ông ấy.

Sau này nỗi phiền muộn này được giải quyết, vì ông ấy chung sống với một cô khác, không về nhà nữa.

Mặc dù tôi sống một mình trong một căn nhà trống, nhưng tôi sẽ không phải chịu đói.

Vì dì Ngô sẽ nấu ăn cho tôi.

Dì Ngô là người giúp việc mà ba tôi thuê, nấu ăn rất ngon, ngon hơn đồ ăn ngoài. Dì ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi rất thích dì ấy.

Nhưng dì ấy có một đứa con trai không được tốt lắm.

Con trai dò ấy tên là Ngô Hạo, nhỏ hơn tôi một tuổi. Ngô Hạo thích đánh nhau, dì Ngô thường xuyên phải đến trường vì cậu ta, xin nghỉ không đến nhà tôi.

Nhưng dù đi ấy không đến, tôi vẫn sẽ không bị đói.

Vì tôi có một người anh họ xa và một người bạn thân.

Anh họ tôi tên là Hứa Trừng Quang, thực ra anh ấy cùng tuổi với tôi, chỉ lớn hơn vài tháng. Tôi không thích gọi anh ấy là anh họ, tôi thích gọi anh ấy là Quang Quang. Nhà anh ấy mở một siêu thị, anh ấy còn biết nấu ăn, nấu ăn rất ngon, hồi nhỏ tôi thường đến nhà anh ấy ăn chực.

Bạn thân của tôi tên là Đinh Tuấn Minh, là con trai, tôi đặt biệt danh cho cậu ấy là Tiểu Minh. Tôi thích rủ cậu ấy đi ăn chực ở nhà Quang Quang. Vì cậu ấy cũng giống tôi, luôn ở nhà một mình, cũng không biết nấu ăn.

Cậu ấy còn thích gọi đồ ăn ngoài, điểm xấu là hay lãng phí, mỗi lần đều gọi quá nhiều, không ăn hết thì bắt tôi ăn giúp. Đã lâu rồi tôi không ăn đồ ngoài cùng cậu ấy, vì cậu ấy chưa tốt nghiệp tiểu học đã chuyển nhà vào thành phố.

Có vẻ tôi lạc đề rồi, tôi phải nói về nỗi phiền muộn hiện tại của tôi.

Hiện tại, nỗi phiền muộn của tôi là tôi học kém. Vì học kém nên tôi luôn bị trừ điểm, không tổ nào muốn tôi vào tổ của họ, vì điểm mà họ cố gắng tăng thêm, một mình tôi đã trừ hết.

Nhưng có một người để tôi vào tổ của họ, đó là tổ trưởng của tôi, Giang Manh. Giang Manh không thể nói được, nhưng cô ấy có thể viết chữ để nói chuyện với tôi.

Cô ấy rất giỏi chơi cờ caro, tôi thích nhất là cùng cô ấy chơi cờ caro trên giấy nháp.

Mắt cô ấy to, còn to hơn mắt tôi, luôn cười tươi còn rất hay cười. Cô ấy là người mà tôi thấy ngoài Quang Quang ra, là người cười nhiều nhất.

Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi ở trường.

Được rồi, bây giờ nói về nỗi phiền muộn mới của tôi.

Nỗi phiền muộn mới của tôi chính là bạn cùng bàn mới của tôi, Tạ nào đó. Cậu ấy là lớp trưởng của lớp chúng tôi, còn là đại diện môn Ngữ văn. Cậu ấy học cực kỳ giỏi, mỗi lần đều đứng nhất lớp, còn làm MC, là phát thanh viên của đài phát thanh, viết chữ lại đẹp... nói chung là cái gì cũng tốt. Nhưng mỗi ngày cậu ấy chỉ thích học, không thích nói chuyện, cũng không thích cười.

Tôi nghĩ cậu ấy không thích cười là vì cậu ấy có nỗi phiền muộn.

Nỗi phiền muộn của cậu ấy rốt cuộc là gì nhỉ?

Tôi đã hỏi cậu ấy, cậu ấy nói là cảm thấy thành tích của mình chưa đủ tốt.

...

Hừm. Đối với loại người "giả nghèo kể khổ" này, tôi cũng không biết phải nói gì nữa.

Thì chúc thành tích của cậu ấy càng ngày càng tốt, có thể đứng nhất toàn thành phố.

Tóm lại, tôi hy vọng cậu ấy không có nỗi phiền muộn, mỗi ngày đều vui vẻ.

Như vậy thì tôi cũng không còn phiền muộn nữa (*^▽^*).**

Đọc đến cuối, Tạ Trạch Dương khoanh tròn ký tự mặt cười ở cuối bài văn, nhìn vào nội dung bài viết với những câu cú lủng củng và đầy lỗi chính tả, trong lòng không khỏi thở dài.

Không nói nổi nữa.

Đây cũng có thể được coi là bài văn sao?

Tuy nhiên, ánh mắt cậu dừng lại ở những câu cuối của tờ giấy, mãi không thể rời đi.

Cô ấy nói, hy vọng cậu ấy không có phiền muộn.

Nếu cậu ấy không có phiền muộn, thì cô ấy cũng sẽ không có phiền muộn. Một người có thể vì phiền muộn của người khác mà phiền muộn, thật sự có thể được gọi là "vô lo vô nghĩ" nhỉ.

Cậu bỗng nhớ đến một từ khác mà giáo viên chủ nhiệm đã từng dùng để miêu tả cô ấy.

Vô tâm vô tính.

Trước khi đổi chỗ ngồi vào kỳ học trước, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt gọi cậu vào văn phòng, thông báo về việc sắp xếp cho cậu ngồi cùng bàn với Thẩm Băng Thanh.

"Tôi biết em ấy khó quản lý, từ đầu năm học đến giờ luôn đối nghịch với em." "Em ấy từ nhỏ đã không ai quản, nên quen tính kiêu ngạo, chỉ muốn tìm chút sự hiện diện."

"Em cố gắng quản lý em ấy, tập trung vào việc kỷ luật và thói quen hành vi của em ấy."

"Còn nữa, en ấy là người vô tâm vô tính, không để bụng. Hôm nay em ấy cãi nhau với em, ngày mai đã có thể làm hòa với em. Vì vậy, dù em ấy nói hay làm gì, muốn làm thân với em hay đối đầu với em, em cũng đừng để ý."

"Em ấy vốn như vậy."

"Em thông cảm một chút nhé."

"Được không?" giáo viên chủ nhiệm chân thành nói với cậu, rồi hỏi ý kiến cậu, hỏi cậu có đồng ý ngồi cùng bàn với cô ấy không.

"Dạ, được thưa cô." Cậu nhạt nhẽo đáp.

"Được, vậy em về đi." giáo viên chủ nhiệm thấy cậu đồng ý dứt khoát, liền vui vẻ nói.

Nhưng cậu lại đứng yên không động, bất ngờ mở miệng nói: "Cô ơi, em có điều muốn nói với cô."

Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Bạn ấy thực sự có một số thói quen hành vi cần phải sửa, em sẽ cố gắng giúp bạn ấy chỉnh sửa kịp thời."

"Nhưng bạn ấy cũng có những ưu điểm mà nhiều người khác không có."

"Em nghĩ, bạn ấy rất tốt."

"Em nói xong rồi, chào cô!" Cậu nói xong liền cúi chào giáo viên chủ nhiệm, rồi quay người bước ra khỏi lớp học.

"Trạch Dương, Trạch Dương!" giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Cậu tỉnh táo lại, thấy Thẩm Băng Thanh đang chạy về phía mình, liền vội vàng gấp lại bài văn.

"Có chuyện gì vậy?" Cậu hỏi.

"Kết quả của kì thi học kỳ trước mà cậu tham gia đã có rồi! Tớ vừa mới đi xem giúp cậu, cậu đạt giải nhất đấy!"

Cậu sững lại, rồi nói: "Tớ biết rồi, cảm ơn cậu."

"Cậu không vui sao?" cô ngạc nhiên nói, "Là bạn cùng bàn của cậu, tớ có vẻ còn vui hơn cả cậu."

Nghĩ đến câu trong bài văn của cô "hy vọng cậu ấy mỗi ngày đều vui vẻ", cậu nhếch môi, cười nhẹ nói: "Tớ rất vui mà."

"Thật không?"

"Thật mà."

"Còn có điều vui hơn nữa! Cậu xem tớ mang gì về này!"

"Phần thưởng của cậu! Một chiếc đèn ngủ hình quả quýt siêu dễ thương!"

Quả quýt sao?

Tạ Trạch Dương nhìn vào chiếc hộp giấy màu cam có hình hoạt hình trên tay cô, rồi ngước mắt hỏi: "Cậu thích không?"

"Ơ?" Thẩm Băng Thanh ngơ ngác. "Nếu cậu thích thì tớ tặng cho cậu." Cậu nói, "Tớ không dùng tới, coi như cảm ơn cậu đã giúp tớ xem kết quả thi."

"Thật sao?!" cô phấn khích nắm lấy cánh tay cậu, "Tạ Trạch Dương, cậu thật tốt!"

Đầu ngón tay cô vừa vặn chạm vào cổ tay cậu, cảm giác lạnh lẽo bất ngờ thấm vào da, cậu sững lại, hơi thở bỗng chốc chậm lại một nhịp.

"Tạ Trạch Dương, tớ có thể hỏi cậu một câu không?" cô tiến lại gần mặt cậu, mắt cong lên nhìn cậu nói.

"Ừ, cậu hỏi đi." Cậu hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt cô một cách hơi gượng gạo.

"Lần tới khi có kết quả thi, cậu lại nhờ tớ xem giúp cậu, được không?"

Hiểu được ý cô, cậu quay đầu lại, cúi mắt cười bất lực, như thỏa hiệp mà trả lời: "Được——"

"Công chúa quả quýt." Cậu khẽ nói thêm.