[Cậu đã tử vong.]
[Chào mừng cậu tiến vào thế giới tiểu thuyết "Hóa ra mọi người đều thích tôi"]
[Thân phận của cậu là nam sáu, một kẻ la liếʍ có tiền, si tình, mỹ mạo vạn người ghét.]
[Nhiệm vụ của cậu là hợp tác với hệ thống cạy góc tường của vai chính, quét độ thiện cảm của đối tượng cần chinh phục lên đến 100% phá hỏng thế giới này.]
[Sau khi thế giới này bị hủy diệt, cậu sẽ tự động sống lại trở về thế giới ban đầu.]
[Mỗi khi cậu đạt được một chút giá trị rung động của đối tượng cần chinh phục, có thể nhận được một triệu tệ.]
[Xin đừng để lộ thân phận và nhiệm vụ của cậu cho đối tượng khác.]
[Đồng bọn duy nhất cậu có thể tin tưởng trong thế giới này chính là bổn hệ thống tôi đây.]
[Tôi là Quạ Đen, rất hân hạnh có thể phục vụ cho cậu trong suốt quá trình này.]
Chú quạ đen đen nhánh bay qua vòm trời nắng đỏ của buổi trưa chiều, thế giới hư không bỏ qua sự tồn tại của nó.
Vẻ mặt Cố Lãng Sâm mất kiên nhẫn đứng trên góc đường phồn hoa náo nhiệt, anh ghét nhất là người đến trễ.
Ngay khi anh định xoay người rời đi, bên đường truyền đến một tiếng kinh hô, sau đấy phần đông đám người không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Phản ứng quen thuộc này khiến Cố Lãng Sâm xác định người mình đang đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Đôi giày cao gót đạp trên mặt đường, sau đấy chủ nhân có đôi chân nuột nà xinh đẹp hơi trẹo cổ chân, trước khi bị ngã, cậu nhanh chóng ổn định cơ thể rồi tiếp tục đi tới.
Chi tiết vô cùng nhỏ nhặt, Cố Lãng Sâm không hề nhận ra. Anh căn bản chẳng để tâm người sắp đến, đương nhiên cũng sẽ không chú ý sự thay đổi kỳ lạ của cậu.
Anh thờ ơ, nhưng người qua đường khác lại không làm được như anh, bởi vì người đột nhiên xuất hiện trên con phố này là một mỹ nhân khiến người ta không rời mắt được. Mỹ nhân có một mái tóc dài bồng bềnh, mặc chiếc áo khoác với thắt lưng trắng ngần, cổ và tay áo đính lông, áo khoác mở ra, vì đi vội nên hơi trượt xuống, có thể nhìn thấy dưới lớp áo khoác, cậu bận chiếc áo lông lộ vai và váy quây bao mông màu đỏ nhạt.
Cậu là một mỹ nhân hiếm có, nhưng sở dĩ mọi người nhìn cậu vì còn một nguyên nhân quan trọng khác, cậu quá cao. Cậu mang giày cao gót, cộng thêm thân cao vốn có của cậu có thể cao từ nửa cái đầu trở lên so với phần lớn người qua đường.
Khi Tô Phức nhìn thấy Cố Lãng Sâm, cậu lập tức mỉm cười. Dung mạo của cậu thuộc về kiểu mỹ nhân hồ ly tinh, lúc cười rộ lên có ba phần quyến rũ ba phần đùa bỡn và bốn phần thong dong, nốt ruồi son bên khóe mắt phải tôn thêm vài phần mị lực cho cậu.
Nhìn thấy một mỹ nhân như thế, Cố Lãng Sâm lại lộ ra ánh mắt chán ghét.
Bởi vì mỹ nhân trước mắt này là một người đàn ông hàng thật giá thật, chỉ là có sở thích mặc đồ khác giới mà thôi.
"Lãng Sâm." Tô Phức cố ý bóp giọng, thoáng nghe qua thật sự không phân biệt ra giọng nam hay nữ.
Vẻ ghét bỏ trên mặt Cố Lãng Sâm càng tăng.
"Ngại quá, em đến muộn." Tô Phức căn bản là một người không biết hối lỗi, miệng cậu nói xin lỗi nhưng thái độ lại rất đương nhiên, thậm chí còn có phần oán trách Cố Lãng Sâm: "Lần sau anh muốn gặp em thì có thể nói trước với em một chút được không. Vì gặp anh mà móng tay của em vẫn chưa chuẩn bị xong đã chạy ra đây rồi, anh xem này, vẹo hết cả, xấu hoắc luôn."
"Đừng nói nhảm nữa, mau trả đồ lại cho tôi." Cố Lãng Sâm không muốn lãng phí thời gian với cậu.
Tô Phức nghe ra giọng điệu chán ghét của anh, cũng không tức giận mà càng cười tươi hơn, cũng không biết do cậu quá tốt tính hay căn bản không thèm để ý thái độ của Cố Lãng Sâm dành cho mình. Sau khi nghe thấy yêu cầu của Cố Lãng Sâm, cậu vói tay phải vào trong túi xách lớn treo bên khuỷu tay. Có lẽ trong túi xách của cậu chứa không ít đồ, sau khi Tô Phức lục lọi thì lấy ra một móc chìa khóa đơn giản mộc mạc.
Khoảnh khắc nhìn thấy móc chìa khóa kia, Cố Lãng Sâm lập tức vươn tay muốn giật lấy khỏi tay cậu.
Tô Phức nhìn hành động của anh, giơ tay cao hơn né tránh.
Cố Lãng Sâm kinh ngạc quay sang nhìn cậu, ngón trỏ Tô Phức móc lấy móc chìa khóa, nở nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ với anh. Cố Lãng Sâm thầm mắng một tiếng nhàm chán, sau đó đưa tay lần nữa, muốn lấy lại đồ của mình từ trong tay cậu.
Tô Phức cố ý buông tay để móc chìa khóa kia rơi thẳng xuống.
“A.” Rõ ràng bản thân cậu đã làm ra hành vi như thế, lại phát ra tiếng kinh ngạc vô cùng ngứa tai.
May mà Cố Lãng Sâm vừa hay vói tay qua mới bắt được nó.”
“Ồ, lợi hại lợi hại.” Tô Phức khen anh: “Cũng may anh bắt kịp, tay chân em vụng về quá, xin lỗi anh nhiều nha.”
Cố Lãng Sâm cũng không muốn để ý đến sự trêu đùa của cậu, cũng không muốn kì kèo trên đường lớn với cậu, vì thế anh móc ví ra, rút vài tấm tiền mặt chuẩn bị nhét vào túi xách của Tô Phức.