Thiên Kim Thật Nhà Giàu Mới Ba Tuổi Đã Ác Điên Rồi

Chương 8

Em tò mò, cố hết sức đưa đầu sát vào trong máy quay: “Đây là đá lưu ảnh ạ? Sao đá lưu ảnh của mọi người lại to thế nhỉ?”

Đá lưu ảnh của cha út chỉ bé xíu thôi, cỡ như viên đá cuội ấm áp.

Người quay phim cố gắng lùi ra sau, nhưng vẫn không thoát khỏi khuôn mặt dán chặt vào ống kính của Mặc Hiểu Tinh.

Hình ảnh quay ra được bỗng chốc biến thành cận cảnh siêu to khổng lồ…

Một gương mặt trẻ con bầu bĩnh ép sát vào ống kính, bị chèn đến mức méo mó kỳ lạ.

[Nhà họ Mặc đón về cũng phải được một tháng rồi nhỉ, nhìn là biết chế độ ăn uống tháng vừa qua đúng là không tệ.]

[Cái khuôn mặt bánh bao này, nhìn thôi cũng biết nựng lên là đã lắm nè…]

[Muốn nựng quá đi.]

[Muốn nựng +1.]

[Muốn nựng +2]

[...]

Chỉ nhờ khuôn mặt bầu bĩnh mà Mặc Hiểu Tinh đã khiến mọi người bàn tán rôm rả.

[Phải nói là, lần đầu tiên tôi thấy mặt bánh bao kiểu này đấy, nhìn như cái mông vậy.]

[Tôi cứ tưởng kiểu mặt như Shin Cậu Bé Bút Chì không có thật, giờ phát hiện ra phiên bản người thật rồi này.]

Kèm theo bình luận đó là một bức ảnh ghép nửa mặt Shin Cậu Bé Bút Chì và nửa mặt Mặc Hiểu Tinh, đường nét trùng khớp hoàn hảo…

Giang Lê Tâm vội chạy lại ôm Mặc Hiểu Tinh, liên tục xin lỗi các nhân viên, rồi vội vàng nói với em: “Đừng làm phiền các chú làm việc nhé~”

Lúc này, khuôn mặt bánh bao của Mặc Hiểu Tinh mới chịu rời khỏi ống kính, em buông tay ra.

Người quay phim lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này khỏe ghê, không đúng, chắc là do máy quay nặng quá thôi.”

Các em nhỏ đều đã ổn định vào vị trí.

Tổng đạo diễn hắng giọng, bắt đầu phổ biến nhiệm vụ: “Năm gia đình chúng ta sẽ trải qua 2 ngày 2 đêm tại ngôi làng nhỏ xinh đẹp này, tổ chương trình đã đặc biệt chuẩn bị năm căn nhà, các gia đình sẽ phải chơi trò chơi để chọn nhé~”

Trò chơi mở đầu không quá khó, các bé sẽ phối hợp cùng mẹ mình.

Một loại đồ uống dinh dưỡng do công ty nhà họ Mặc sản xuất cũng là nhà tài trợ của chương trình.

Cách chơi trò chọn nhà là các bé cần chạy vòng quanh và chuyển tiếp đồ uống về giỏ ở điểm xuất phát, trong thời gian quy định nhà nào lấy được nhiều đồ uống nhất sẽ có cơ hội chọn nhà trước.

Mặc Hiểu Tinh nghe xong thì giật cả mình, tám mươi năm tuổi thơ của em, từ năm thứ năm đã chẳng còn chơi mấy trò trẻ con kiểu này nữa rồi!

Mặc Tình Vũ giơ cao hai tay, phấn khích cùng Giang Lê Tâm: “Mẹ ơi, chúng ta cùng cố lên nhé!”

Rồi cô nhóc ngó đầu sang Mặc Hiểu Tinh bên kia, nở nụ cười rạng rỡ: “Em cũng vậy nha, cùng nhau cố gắng nhé!”

Mặc Hiểu Tinh cau mày: “Thôi được rồi, mình đành miễn cưỡng theo cậu vậy.”

Khung bình luận đột ngột từ những lời khen “Ngoan quá!” “Dễ thương quá!” dành cho Mặc Tình Vũ biến thành một loạt các dấu “???” nhấp nháy khắp màn hình.

[Ủa, sao lại có mùi kiêu ngạo nhỉ? Hay là tôi mê truyện tranh quá rồi?]

[Tôi cũng thấy vậy đó, chưa bao giờ thấy đứa nhỏ nào kiêu ngạo kiểu này.]

[Đẩy thuyền cặp chị em này thôi nào…]

[Cô nhóc này lợi dụng sự nổi tiếng khéo ghê ha.]

[Ra từ viện phúc lợi mà, các bà hiểu mà…]

Bình luận mới nhanh chóng tràn ngập màn hình, phần đông là ủng hộ Mặc Tình Vũ, áp đảo hết những lời khen chê lẫn lộn. Trong lòng của nhiều mẹ bỉm sữa, bé cưng quốc dân Mặc Tình Vũ vẫn là nhân vật trung tâm cần ưu tiên hơn.

Nhưng rồi, đạo diễn bất ngờ phát lệnh: “Bắt đầu!”

Mặc Hiểu Tinh lập tức lao như một viên đạn thịt về phía trước, nhắm thẳng cái bàn thấp, chuẩn xác và nhanh gọn chụp lấy chai nước dinh dưỡng, chạy vèo về đích với vẻ mặt tập trung đến mức gần như hung dữ.

Giang Lê Tâm suýt nữa không đỡ nổi em, khi thấy em lao đến thì vô thức lùi lại vài bước.

Trong khi đó, các bạn nhỏ khác mới chỉ lê đôi chân ngắn ngủn chạy được nửa đường.

Cả đoàn khách mời và nhân viên đều trố mắt nhìn Mặc Hiểu Tinh, mắt chữ O mồm chữ A.

Khung bình luận lại lặng đi.

[…]

[…]

[… Đây là tốc độ của con người sao?]

[… Dù sao thì chắc chắn không phải tốc độ của chúng ta hồi nhỏ rồi.]

[Cũng không phải tốc độ của chúng ta bây giờ nữa.]

[Xin hỏi phải chăng trong gia phả nhà họ Mặc từng có vận động viên? Cỡ quán quân thế giới ấy?]

Đúng là có thật.

Mặc Vinh xem chương trình mà trong đầu cũng hiện lên một câu trả lời như vậy.

Mặc Hiểu Tinh khó hiểu nhìn Giang Lê Tâm, sao lại đứng im rồi, đã bảo là cố lên mà? Sao lại không chạy nữa?

Đôi mắt nghiêm nghị của em khiến Giang Lê Tâm nhận ra không phải lúc ngẩn ngơ, vì mấy đứa trẻ khác đã chạy về gần đến nơi rồi. Cô liền xua tan hết mấy suy nghĩ lung tung, tiếp sức cho phần đường kế tiếp.

Nhờ màn thể hiện ấn tượng của Mặc Hiểu Tinh, ba người nhà họ Mặc dễ dàng trở thành gia đình đầu tiên được bốc thăm chọn nhà.

Mặc Tình Vũ tỏ ra đúng chất đàn chị: “Em rút đi.”

Mặc Hiểu Tinh rút đại một lá thăm.

“Nhà trên cây.”

Ngôi nhà xa nhất, tách biệt khỏi ngôi làng nhỏ, nằm ở lưng chừng núi.

[Cái đứa này, xui dữ trời! Ha ha ha ha!]

[Chạy nhanh nhất, bốc thăm dở nhất, công cốc thật luôn rồi!]

Mặc Hiểu Tinh nhìn bàn tay đang còn vài vệt khói đen mờ ảo của mình.

Ôi, hình như ma khí của em đã hồi lại được một chút rồi!