Đối phương im lặng hồi lâu, khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu rõ ràng là đang kìm nén ý cười: "Ngon không?"
Ban đầu Lý Tễ chỉ khách sáo một chút, hoàn toàn không ngờ hắn thực sự muốn ăn, dù sao câu này cậu đã hỏi rất nhiều người trong tổ chương trình, câu trả lời nhận được ngoài cười gượng từ chối ra thì chỉ có làm lơ.
Có lẽ thứ mà cậu cảm thấy quý giá ở quê nhà, thì ở thành phố lớn lại chẳng đáng nhắc tới.
Người này là người đầu tiên hỏi cậu có ngon không.
Cậu cụp mắt, trong lòng như có một chú chó con lông xù màu vàng đang vui mừng thò đầu ra thăm dò, nhưng vẫn nhỏ giọng, có hơi ngại ngùng nói: "Hì hì, tôi thích ăn, chỉ là không biết có hợp khẩu vị của người thành phố các anh không."
"Thực ra vị cũng rất ngon..."
Nói như vậy có phải hơi giống “bà Vương bán dưa, tự bán tự khen”, “mèo khen mèo dài đuôi” không ta, Lý Tễ tự nhủ trong lòng, mặc dù còn muốn nói thêm về cách chế biến rau dại, nhưng vẫn kiềm chế ham muốn muốn biểu đạt, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đầu dây bên kia lại im lặng hồi lâu, sau đó là tiếng thở dài khe khẽ.
Người kia nói: "Vậy cậu thêm số điện thoại này vào Wechat đi, chúng ta nói chuyện kỹ hơn trên Wechat, được không?"
Xem ra là bị cậu thuyết phục rồi!
Lý Tễ có hơi kích động, xem ra tài ăn nói của cậu cũng không tệ, chỉ với vài câu nói ngắn ngủi mà đã thể hiện hết sự hấp dẫn của rau dại rồi!
Cậu vội vàng ừm ừm mấy tiếng, sau đó cúp điện thoại, vẻ mặt đầy mong đợi tìm kiếm số điện thoại.
Giao diện tìm kiếm hiện ra một avatar màu đen tuyền, biệt danh chỉ có một chữ Z.
Cậu hồi hộp gửi lời mời kết bạn, sau đó vùi đầu vào trong chăn.
Thực ra bạn bè Wechat của cậu rất ít, thời cấp ba phải đi làm thêm, không có cơ hội kết bạn, ngay cả nhóm lớp cũng không có, số ít bạn bè thì hoặc là ông lão thu mua phế liệu, hoặc là cô chủ nhỏ của tiệm tạp hóa ở đầu thôn, hoặc là khách hàng cũ mua đặc sản mà cậu quen biết.
Bài đăng duy nhất trên vòng bạn bè là để quảng bá rau dại mà cậu đào được, bán được giá cao, ôm một bó rau dại lớn, quay video giới thiệu cách sử dụng và giá trị dinh dưỡng, mặc dù cũng chẳng có mấy người xem.
Đây là lần đầu tiên cậu kết bạn với người đồng trang lứa.
Là người đồng trang lứa nhỉ? Giọng nói của người đàn ông đó nghe có vẻ rất trẻ.
Lời mời kết bạn nhanh chóng được chấp nhận, nhưng Z lại không nhắn tin lại, đợi mãi, khi Lý Tễ định tự mình hỏi thì khung chat hiện lên tin nhắn.
[Z]: Video trên vòng bạn bè là do chính cậu quay sao?
Lý Tễ bị hỏi cho sững người, hình như cảm thấy giọng điệu như vậy quá đường đột, Z lại nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn, là một nhãn dán.
[Z]: Mèo con thăm dò.jpg.
...
Ánh mắt của Hoắc Chiêu dừng lại trên trang cá nhân một lúc, cuối cùng rơi vào mục vòng bạn bè, khung nhỏ hiển thị có video, giao diện là một thiếu niên ôm bó rau dại lớn.
Ngón tay hắn vô thức trượt lên màn hình, nhấn vào.
Mùa trong video hình như là mùa hè, quay cận cảnh nửa người trên, mái tóc thiếu niên bù xù, chưa được chải chuốt nên hơi rối, phần viền dưới ánh nắng mặt trời ánh lên màu vàng trong, làn da cũng trắng đến gần như trong suốt.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ quá khổ, rách rưới và rất sờn cũ, nhưng được giặt sạch sẽ, lộ ra một mảng lớn cổ, xương quai xanh và cánh tay trắng nõn, đang ôm một bó rau xanh mướt.
Cái miệng nhỏ líu lo không ngừng, nhưng Hoắc Chiêu chẳng nghe lọt tai một chữ nào.
Yết hầu Hoắc Chiêu khẽ chuyển động, cảm thấy cậu rất quen mắt, tuy rằng câu này nói ra có phần giống với câu "Em gái này anh gặp qua ở đâu rồi nhỉ" của Bảo Ngọc(*), nhưng hắn thật sự có cảm giác này.
(*) Câu thoại nổi tiếng trong tác phẩm "Hồng Lâu Mộng.
Ngón tay gõ trên màn hình một đoạn tin nhắn rồi gửi đi.
[Z]: Video trong vòng bạn bè là do chính cậu quay sao?
Hoắc Chiêu: "." Không trả lời.
Hắn khẽ nhíu mày, nhận ra câu nói này rất giống một tên khốn khϊếp vô lễ.
Sau đó liền lên mạng tìm kiếm một bộ sưu tập biểu tượng cảm xúc dễ thương, lưu tất cả về máy, rồi chọn một con mèo trắng thò đầu ra gửi đi.
Có lẽ lấy nhầm vali cũng không tệ lắm, Hoắc Chiêu thầm nghĩ.
Ở đầu dây bên kia, thiếu niên nhìn biểu tượng cảm xúc con mèo được gửi đến, do dự không biết nên trả lời như thế nào.
Hay là cũng gửi một biểu tượng cảm xúc nhỉ.
Cậu tìm kiếm trong bộ sưu tập biểu tượng cảm xúc của WeChat rất lâu, sau đó cũng tìm thấy một biểu tượng phù hợp nhất, là một hình động, còn có cả hoa đang nở nữa, là do một bà cụ hay mua rau gửi cho cậu.
[AAAA Chuyên cung cấp rau dại đặc sản đồng quê - Tiểu Lý]: Ừm, là tôi!
[AAAA Chuyên cung cấp rau dại đặc sản đồng quê - Tiểu Lý]: Gặp nhau là duyên phận.jpg