Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Bảo Bối Của Các Đại Lão

Chương 3: Lộ tẩy bộ mặt thật

Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú thuần khiết của Lâm Anh Anh, bé con tức giận thở phì phì.

[Đi ra đi ra, tiểu tam không biết xấu hổ đừng có tới gần chị gái xinh đẹp]

[Cái đồ sói mắt trắng, đã ăn không uống không chuyên xin xỏ quần áo của chị gái xinh đẹp để mặc lại còn không biết tri ân báo đáp, mặt dày mày dạn thông đồng tra nam Hồng Nham Chí xong tính kế chị ấy]

[Ả muốn muốn thông đồng thì cứ thông đồng, vì dù sao chị gái có nhan sắc trời ban không người không mê, tra nam cuốn xéo càng để cơ hội cho các thanh niên tài tuấn khác xuất hiện, thế nhưng ả lại hạ thuốc chị ấy khiến chị ấy bị tên lưu manh trong thôn làm bẩn, cuối cùng chị ấy tuyệt vọng nhảy sông tự tử]

Diệp Lộ Lộ nhìn gương mặt phúc hậu vô hại của ả, lửa giận hừng hừng thổi bùng trong lòng, tay nhỏ quơ quơ nắm trúng bím tóc đang rũ trước mắt, sau đấy giựt mạnh xuống.

"A!"

Lâm Anh Anh kêu thảm thiết một tiếng dài, một bàn tay giữ chặt tóc để không bị kéo đứt sợi tóc nào, tay còn lại tát thẳng vào cánh tay nhỏ gầy của đứa trẻ.

Bị đánh đau, bé con không nhịn nổi mà khóc ầm lên.

Nghe được tiếng khóc Diệp Vũ Du mới giật mình tỉnh táo lại, thông tin trong đầu đứa nhỏ là thật sao? Người luôn tỏ vẻ hiền lành dễ gần thực chất là một kẻ độc ác?

Thấy vết đỏ ửng trên tay Diệp Lộ Lộ, cô giận dữ trợn trừng mắt, quát:

"Lâm Anh Anh, vì sao cậu lại đánh Lộ Lộ! Em ấy chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, muốn em ấy bỏ tóc mình ra thì có thể nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay em ấy chứ không cần phải là đánh em ấy!"

Đối mặt với người hư hư thực thực sẽ tính kế dồn bản thân vào chỗ chết, tất nhiên Diệp Vũ Du không thể bình tĩnh được.

Chưa kể đến Lâm Anh Anh dính líu không rõ ràng với trúc mã Hồng Nham Chí.

Chỉ cần tưởng tượng anh ta vừa qua lại quan tâm nói ngọt với mình vừa săn sóc Lâm Anh Anh là cô thấy dạ dày cuồn cuộn vô cùng buồn nôn.

Lâm Thiên Phương gật đầu nói thêm vào:

"Đúng vậy thật, Lâm đồng chí nhìn xem, cô đánh bầm tay đứa nhỏ rồi kìa."

Bàn tay gầy nhẻm vốn mảnh mai yếu ớt, giờ sưng tím lên trông thương ơi là thương.

Miệng nói nhưng tầm mắt vẫn quét lên quét xuống Diệp Vũ Du và Diệp Lộ Lộ.

Cuối cùng không chịu nổi sự tò mò của bản thân nên ghé tới dò hỏi:

"Diệp đồng chí, đứa nhỏ này là..."

Diệp Vũ Du nhấp môi, bất đắc dĩ thở dài trả lời:

"Vừa rồi tôi nhặt được em ấy ở trên núi."