So với những căn nhà tranh tồi tàn bên ngoài, không đủ để che chắn gió mưa, ngôi thần xã này được xây hoàn toàn bằng gỗ.
Dù đã lâu không có ai quét dọn hay tu sửa, bên trong tối tăm, phủ đầy bụi bặm và mạng nhện, thậm chí còn nồng nặc mùi mục rữa đến mức khó thở. Nhưng ít nhất, nơi này có thể chắn gió che mưa, không đến mức phải ngủ ngoài trời hoang dã, để rồi nhiễm lạnh sinh bệnh.
Anh em nhà Yamada tìm được một ít khúc gỗ mục, định nhóm lửa sưởi ấm, đồng thời dọn dẹp sơ qua khu vực xung quanh, tiện thể thu xếp lại mấy gian phòng của vu nữ bên hông thần xã. Nhưng không ngờ rằng, ngay khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, toàn bộ thần xã bỗng trở nên yên lặng đến kỳ lạ.
Chỉ còn lại tiếng thở dần trở nên nặng nề của mọi người, cùng với âm thanh tí tách của mưa rơi bên ngoài.
Nơi lẽ ra phải đặt tượng thần, nào có bóng dáng thần minh?
Ở đó, chỉ có một pho tượng đá của tà thần, đang trong tư thế hoan lạc cùng tân nương tế phẩm!
Ánh lửa chập chờn.
Phản chiếu lên vật chết kia, làm nó dường như cũng bắt đầu cựa quậy.
Bốn con mắt trên pho tượng từ trên cao nhìn xuống, phảng phất ánh lên tia sáng sung sướиɠ.
Nó lẳng lặng dõi theo thiếu nữ đang quay lưng về phía mình, sưởi ấm bên đống lửa.
Ánh lửa lay động. Bóng tối nuốt chửng thần xã. Quý nữ rực rỡ. Cùng với bóng tà thần hoang dại phía sau nàng. Hình ảnh ấy dữ dội đến mức khiến mọi người nín thở. Tựa như có một dòng nước ngầm vô hình, âm thầm cuộn trào trong lòng ngực và ánh mắt họ.
"Tách."
Bất chợt, một giọt chất lỏng lạnh lẽo bắn lên mu bàn tay Tsukiyama Hiiragi.
Cậu tưởng rằng chỉ là nước mưa dột từ trên nóc nhà xuống, có phần khó chịu, liền mở miệng bảo Fujiwara lấy khăn cho mình.
"Sawano?"
Không có ai trả lời.
Kỳ lạ, Tsukiyama Hiiragi bèn hỏi hệ thống: "Bọn họ không có ở đây sao?"
Hệ thống ấp úng mơ hồ: "Trẻ con đừng có hỏi nhiều như vậy."
Tsukiyama Hiiragi: ?.
Cậu hỏi cái gì mà lại bị bảo là trẻ con?
"… Morikawa, ngươi ở đâu?"
Tên cường đạo bỗng giật mình hoàn hồn.
"Ta ở đây."
Hô.
Tsukiyama Hiiragi nhẹ nhõm thở ra.
"Ta có hơi sợ… có thể đến bên cạnh ta không?"
Morikawa bước đến bên thiếu nữ, vừa vặn ngay lúc đó, lại có một giọt chất lỏng rơi xuống.
Hắn lập tức đưa tay hứng lấy.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên nóc nhà treo lủng lẳng một con chuột chết.
Nội tạng lòi ra khỏi miệng nó, thứ vừa rơi xuống chính là chất lỏng đặc sệt màu đỏ tươi.
"Làm sao vậy?" Tsukiyama Hiiragi dường như nghe thấy tiếng gió.
Morikawa đáp: "Không có gì."
Hắn dùng ngón cái lau đi chất lỏng đỏ trên mu bàn tay Tsukiyama Hiiragi, giọng trầm ổn: "Nơi này không quá sạch sẽ, người ngồi yên ở đây một chút."
"Ừm."
Trong lúc hai người nói chuyện, Fujiwara Sawano cùng những người khác cũng dần khôi phục bình tĩnh.
Thanh niên võ sĩ có chút do dự, có nên nói chuyện này cho Tsukihime đại nhân không?
Nếu thiếu nữ biết bản thân đang ở một nơi… u ám đến thế này, nàng chắc chắn thà đứng dưới mưa còn hơn bước vào đây dù chỉ một bước.
Thế nhưng, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, từ mưa phùn lất phất đã biến thành những hạt mưa to như hạt đậu. Ngay cả con hắc ngưu khỏe mạnh cũng lạnh đến run bần bật, nếu Tsukihime đại nhân rời khỏi đây mà nhiễm phong hàn thì biết làm sao?
Các võ sĩ không tin quỷ thần.
Dù bức tượng tà thần trong thần xã có quái dị đến đâu thì cũng chỉ là một vật chết.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, cuối cùng quyết định giấu nhẹm chuyện này.
Dù sao cũng chỉ là nghỉ qua một đêm, sáng mai rời đi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Hai canh giờ sau.
Tsukiyama Hiiragi dùng xong bữa tối, liền được Junshiro đưa ra khỏi chính điện, dẫn vào một gian trắc thất đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm cũng đã trải sẵn.
Nhưng cậu căn bản không tài nào nghỉ ngơi yên ổn.
Từ lúc bước vào thần xã này, thiếu niên luôn có cảm giác kỳ lạ — ngoại trừ Morikawa, những người khác dường như có chút khác thường. Nhưng cụ thể là kỳ lạ ở đâu, cậu lại không nói ra được.
“Hệ thống, ngươi nói xem?”
Hệ thống đáp hời hợt: “Hoàn thành nhiệm vụ của ngươi là được.” Biết chân tướng cũng không mang lại lợi ích gì cho ký chủ.
“Biết rồi biết rồi, dù sao ta cũng chỉ là một công cụ mà thôi.”
“…Ta không có ý đó.”
“Ngươi chính là có ý đó!!!”
Tsukiyama Hiiragi không phải tượng đất vô tri. Liên tục bị hệ thống chặn họng mấy lần, cậu làm sao có thể không tức giận?
Hừ!
Thiếu niên thầm nghĩ, từ nay về sau sẽ không thèm nói chuyện với hệ thống nữa!
Mang theo một cơn bực bội khó tả, Tsukiyama Hiiragi cởϊ áσ ngoài, chỉ mặc một bộ áo ngắn rộng rãi rồi chui vào chăn.
Trong chăn có đặt một bọc vải mềm bọc hòn đá đã được hơ nóng. Vừa rúc vào, Tsukiyama Hiiragi liền không muốn rời khỏi. Miệng thì nói không lạnh, nhưng một khi đã nằm trong ổ chăn ấm áp, chỉ trong chốc lát cậu đã chìm vào giấc ngủ say.
Hệ thống hơi há miệng: …
Ngươi như vậy, trông cứ như đang xin lỗi ta ấy, đồ ngốc.