Tsukiyama Hiiragi được Fujiwara Sawano đỡ dậy, nhưng vừa mới bước lên kiệu, cậu liền không chịu nổi nữa.
Nhìn quanh vẫn không thấy ai, cậu chỉ có thể khẽ giọng hỏi hệ thống:
“Bọn họ còn ở gần đây không?”
Hệ thống: “Không còn nữa.”
Hô.
Tsukiyama Hiiragi ủ rũ, run rẩy ôm lấy chân mình: “Lạnh quá… chân ta sắp đông cứng rồi.”
Bây giờ chẳng có tất lông cừu, cũng không có đôi giày nào vừa chắc chắn vừa chống thấm. Chỉ có một đôi tất trắng mỏng manh, dưới chân lại là guốc gỗ, thế này thì chống đỡ được gì chứ.
Mà đáng sợ nhất là, tuyết đầu mùa còn chưa rơi nữa kìa!
Thiếu niên cảm thấy mình phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt vì thế liền nói với hệ thống:
“Vừa rồi ta biểu hiện thế nào? Ngươi nói hắn là đạo tặc, vậy chỉ cần làm hắn cảm nhận được thế giới này thật tốt đẹp, từ đó buông bỏ đồ đao, quay đầu hoàn lương làm người tốt, chắc là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi đi?”
“…… Đúng.” Hướng đi này không sai.
Nhưng hệ thống lại cảm thấy, loại người như Nhện Quỷ, vốn sinh ra đã là ác nhân, trong lòng hắn chỉ toàn là thù hận và ác ý. Dù có để hắn sống ở thời đại hòa bình, e rằng cũng chẳng thể nào thay đổi thành người tốt. Chứ đừng nói đến chuyện cảm nhận được thế giới tốt đẹp mà thay đổi triệt để để làm lại cuộc đời.
Hệ thống định nhắc nhở Tsukiyama Hiiragi rằng cách này tám phần là không thể thực hiện được, nhưng vừa mở miệng, những gì phát ra chỉ toàn là âm thanh nhiễu loạn “Tất tất tất ——.”, khiến Tsukiyama Hiiragi chẳng nghe rõ một chữ nào.
Rõ ràng, hệ thống đã bị nhiễu trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Bị tiếng ồn làm đau tai một lần, thiếu niên lập tức ôm đầu, cảnh giác hỏi hệ thống, trông như thể chỉ cần nó tạo ra thêm chút tạp âm nữa là cậu sẽ liều chết cùng nó.
Hệ thống: ...
Thôi vậy.
Cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại mà thôi.
“Không có gì.”
“Ồ.” Tsukiyama Hiiragi buông tay, bắt đầu suy nghĩ xem phải làm thế nào để Nhện Quỷ cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp.
“Đại khái là được ăn ngon, mặc ấm, chắc sẽ cảm nhận được một chút hạnh phúc tồn tại nhỉ?”
Thể chất của người thời cổ đại quả thật khác biệt.
Mới có ba ngày ngắn ngủi, Nhện Quỷ đã có thể ngồi trên lưng bò giúp bọn họ thông khí. Không chỉ vậy, có một lần nhờ hắn nhắc nhở kịp thời mà đội hộ vệ mới tránh được toán sơn tặc nhỏ trên đường, không xảy ra giao tranh trực diện.
Đối mặt với tốc độ hồi phục phi nhân loại này, Tsukiyama Hiiragi không khỏi hô to khϊếp sợ!
Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc hơn cả là gã này lại giả dạng thành thôn dân bình thường trông rất ra dáng. Chuyện gì mà thu thuế ruộng đất, chuyện gì mà mùa màng thu hoạch, hắn đều nói năng rõ ràng, rành mạch.
Một tên đạo tặc, sao lại hiểu mấy thứ này chứ?!
Nếu không phải dáng người rắn chắc, chiều cao 1m8 mấy quá mức nổi bật, hoàn toàn không hợp với hình tượng một thôn dân bình thường, thì e rằng ngay cả đội hộ vệ cũng sẽ chẳng chút nghi ngờ thân phận mà hắn bịa đặt ra.
Sáng sớm ngày thứ tư đã đến.
Mọi người như thường lệ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Người nhỏ tuổi nhất trong nhóm Yamada Junshiro, đưa cho Nhện Quỷ một cái túi vải.
“Morikawa, đây là khẩu phần ăn và thuốc men hôm nay.”
Giống như mấy ngày trước, mỗi người mỗi ngày đều có một túi nước, hai chiếc bánh bột trắng và bốn, năm miếng thịt theo tiêu chuẩn định mức. Vì hắn bị thương, nên lần này còn được thêm một lọ nhỏ thuốc bột và một ít băng gạc.
Người có biệt hiệu Nhện Quỷ, tên thật là Morikawa, vẫn đang ngồi trên lưng bò, nghiêng người dựa vào một cái rương mây. Khi nhận lấy đồ, đôi mắt đen kia như có như không liếc về chiếc kiệu phía trước.
“Tsukihime đại nhân đã ăn chưa?”
Yamada Junshiro tưởng rằng Morikawa cũng giống bọn họ, đang lo lắng cho sức khỏe của Tsukihime đại nhân, liền u sầu lắc đầu.
“Tsukihime đại nhân nói không ăn.”
“Nàng nói không ăn là các ngươi cứ mặc kệ, để nàng nhịn đói sao?”
Junshiro cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể đáp: “... Đây là lệnh của đại nhân.”
“Ha.”
Nam nhân bật cười, giọng điệu đầy châm chọc: “Vậy làm phiền võ sĩ Fujiwara ra mặt một chút đi.”
Tsukiyama Hiiragi đã ăn suốt ba ngày liền toàn thịt khô nấu với bánh, bây giờ chỉ cần nghe đến chuyện ăn cơm thôi cũng thấy chán ngán.
Đừng tưởng có thịt là cuộc sống liền trở nên tốt đẹp! Đó mà là thịt sao? Rõ ràng là đá! Đá cứng ngắc!
Buồn cười nhất là chính cậu còn nói sẽ để Nhện Quỷ ăn ngon uống tốt, tận hưởng cuộc sống.
Giờ thì ngay cả bản thân cậu cũng đầy bụng oán khí đây này!
Khi thiếu niên còn đang nghĩ mình chắc phải chịu đói đến tận lúc về nhà cũ mới được ăn một bữa tử tế, thì Fujiwara Sawano đột nhiên lùi thời gian khởi hành lại nửa canh giờ.
“...Sawano?”
Quý nữ có chút khó hiểu, liền vén màn kiệu, mò tìm cửa hông để xuống đất.
Ngay lúc đó, một hơi thở nam tính trầm thấp phả vào tai nàng.
Hơi thở ấm áp ấy đến từ một vị trí rất gần.
Tựa như có ai đó đang lặng lẽ đứng sát bên nàng, không một tiếng động, chăm chú nhìn nàng.
“!”
Tim Tsukiyama Hiiragi đập lỡ một nhịp, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh một bóng dáng cao gầy, đang uốn lưng thành hình vòng cung, cúi đầu từ trên xuống, mái tóc dài rủ xuống tận bên gương mặt cậu.