Kinh thành vào đầu xuân nối tiếp sự lạnh lẽo tàn khốc của mùa đông, lạnh đến mức không thấu tình người.
Vừa công bố bảng vàng kỳ thi đình vừa qua, những chữ đỏ trên bảng như lưỡi kiếm sắc lạnh vừa rút ra khỏi vỏ, chém đứt số phận của một gia tộc, đẩy họ vào con đường gập ghềnh, có thể là vinh quang, cũng có thể là lụi tàn.
Nhưng dù sao đi nữa, vào thời khắc này, các học trò có tên trên bảng vàng vẫn bị ánh sáng của những chữ đỏ ấy làm lay động tâm hồn, mãn nguyện và đắc chí, đặc biệt là ba người đứng đầu bảng Giáp. Thậm chí, ngay cả Tô Chi Cẩn, người không phải thân thích mà chỉ là hàng xóm cũng cảm thấy tự hào lây.
“Chậc... Nếu không phải vì nhà bên đang ăn mừng, ta còn tưởng rằng cái tên trên bảng Vàng đó là của A Cẩn.”
Tô Tường - Nhị gia nhà họ Tô ngả người trên ghế mây, vắt chéo lên, liếc nhìn tiểu muội của mình đang cười tươi không hề giữ kẽ, liền trêu ghẹo: “Thật không ngờ Trọng Nghi lại đứng thứ ba... A Cẩn, muội nói xem cái tên ngốc đó mỗi lần gặp muội đều không dám ngẩng đầu, mặt đỏ tía tai, nửa ngày không nói nổi một câu hoàn chỉnh, hắn cũng lúng túng như vậy trong kỳ thi đình sao?”
“Nhị ca!” Tô Chi Cẩn biết Tô Tường đang trêu đùa, lập tức đỏ mặt, nhìn quanh quất xung quanh, may mà không có ai, đôi mắt hạnh lộ rõ sự giận dỗi pha chút hờn trách, “Nhị ca đúng là không biết giữ miệng chút nào.”
“Chẳng phải đây là điều mà cả nhà đều ngầm hiểu sao? Từ nhỏ muội đã nói đại ca quá nghiêm nghị, nhị ca thì quá nghịch ngợm, chỉ có ca ca nhà bên là đáng tin cậy nhất.”
Tô Tường và Tô Chi Cẩn chỉ cách nhau hai tuổi, lại rất thân thiết nên y thường thích trêu chọc nàng. Thấy nàng e thẹn, gương mặt càng thêm ửng đỏ, y càng tiếp tục nói, “Thi hội có vạn người tham gia mà Thám hoa lang trong ngàn vạn người mới tìm được một người, Hoàng thượng chắc sẽ không để một kẻ lắp bắp làm Thám hoa đương triều đâu. Tên Trọng Nghi kia chỉ ngốc nghếch khi đứng trước A Cẩn thôi...”
Lời còn chưa dứt, y đã bị Tô Chi Cẩn cầm một cây quạt hương đập vào đầu, “Cái gì mà lắp bắp, cái gì mà ngốc nghếch, Nhị ca càng nói càng lung tung, không được phép nói xấu Trọng Nghi ca ca nữa.”
“Được rồi, được rồi, Trọng Nghi ca ca.” Tô Tường thấy nàng lại giơ nắm đấm nhỏ lên đầy tức giận, vội ôm đầu đứng dậy, lùi hai bước, nhưng miệng vẫn không chịu tha, “Quả nhiên tiểu muội lớn rồi không thể giữ lại được, trong lòng chỉ có Trọng Nghi ca ca, chẳng thèm để ý đến nhị ca nữa.”
Tô Chi Cẩn đuổi theo y khắp sân, chiếc váy lụa màu vàng nhạt tung bay dưới tán cây ngô đồng, xoay vòng quanh, đôi mắt sáng long lanh dưới hàng lông mày lá liễu, hòa cùng tiếng cười nói rộn rã, càng làm cho nàng thêm phần linh hoạt sống động như dòng nước mùa xuân đang tan băng khiến người khác không thể rời mắt, ngay cả trong cái rét tháng Ba cũng thêm phần ấm áp.
Nhưng Tô Chi Cẩn làm sao có sức lực tốt như Tô Tường, chạy được một lúc, nàng đã thở hổn hển, đôi mắt lóe lên một tia tinh nghịch, “Thôi thôi, Nhị ca đã nghĩ trong lòng muội không có ca ca, vậy thì muội sẽ từ chối tham dự yến hội mùa xuân tháng sau, không cần phải đến gặp tỷ tỷ Thu Di để nói vài lời tốt đẹp cho ca ca nữa, đỡ phải thêm phiền phức.”
“Muội đã nhận thiệp mời rồi sao?”
Tô Tường vội chạy đến đỡ lấy cánh tay nàng, thể hiện sự ân cần lau mồ hôi trên trán cho nàng, thấy nàng chỉ cười mà không nói, y lo lắng hỏi tiếp, “Thu Di đã gửi thiệp mời cho muội rồi sao?”
“Muội đâu có tài cán lớn như vậy, làm sao để thiên kim Ngự sử gửi thiệp mời cho mình được?” Tô Chi Cẩn chỉnh váy, ngồi xuống ghế đá, giọng điệu thể hiện mình rất hiểu vị trí của bản thân.
Đúng vậy, mặc dù nhà họ Tô có gia sản phong phú, nắm giữ hơn hai mươi cửa hàng, kinh doanh các ngành nghề như trà, muối, dệt may, đồ sứ, thậm chí cửa hiệu cầm đồ lớn nhất kinh thành - Vũ Hưng Hào cũng của nhà họ, nhưng xét cho cùng họ chỉ là một thương hộ, trong bốn nghề Sĩ - Nông - Công - Thương thì thương nhân xếp cuối cùng, sao có thể nhận được thiệp mời từ quan gia?