Trì Dật Ninh đã thoát khỏi vòng vây muốn giả điếc cũng không được, đám con gái này nói lớn như vậy, là sợ cậu không nghe thấy sao... Haizz, thôi vẫn là xem làm sao để về nhà đã, cái nắng này cảm giác sắp thiêu đốt cậu thành tro bụi rồi.
Cũng không tiếp tục nán lại nữa, Trì Dật Ninh đi đến điểm đón xe taxi được chỉ định của tòa nhà, nhìn thấy nhóm người ở đằng xa đã giải tán, nhưng cũng không rời đi, chắc là nhóm fan đang tập hợp chờ xe buýt đến đón.
Cậu đưa tay lau đi giọt mồ hôi sắp chảy từ trên trán xuống mắt.
Lại lấy điện thoại ra, khỏi phải nói cậu cũng đã biết, nguyên chủ vay nặng lãi hai trăm ngàn ở công ty đen, toàn bộ đều tiêu vào việc hâm mộ thần tượng, bây giờ mỗi tháng phải trả ít nhất hai mươi ngàn...
Còn nửa tháng nữa là đến hạn, trước đây nguyên chủ vẫn luôn vay chỗ nọ đập chỗ kia, càng nợ càng nhiều.
Còn có Alipay, Huabei* đã dùng tám ngàn, bây giờ còn lại hai ngàn hạn mức.
Đồ chơi chết tiệt! Cậu không ngờ có ngày mình lại thực sự được thừa kế Huabei của người khác! Lúc này cậu chỉ muốn khóc ròng.
Rất nhanh cậu đã gọi một chiếc xe trên phần mềm, đợi xe đến rồi đi đến tiệm làm tóc gần chỗ thuê nhà để nhuộm tóc đen trở lại.
(*)花呗 (Huabei) là một dịch vụ tín dụng tiêu dùng do Ant Group (trước đây là Ant Financial) cung cấp, một công ty con của Alibaba Group.
...
Chưa đầy năm phút sau, xe taxi đã đến.
Vừa bước vào xe, không khí mát mẻ khiến mắt Trì Dật Ninh khẽ nheo lại.
"Chào cậu, cậu có phải là chủ nhân số điện thoại đuôi 5999, điểm đến là phố đi bộ Phong Lâm phải không ạ?"
Trì Dật Ninh: "Vâng."
"Vui lòng thắt dây an toàn."
Trì Dật Ninh: "Vâng"
Bác tài xế ngoài bốn mươi tuổi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Trì Dật Ninh với mái tóc xanh dreadlocks* thì có chút giật mình, giọng nói chất phác, không nhịn được tò mò hỏi: "Cậu nhóc, chẳng lẽ cậu là nhà vô địch bám dai như đỉa trong giới giải trí đó à?"
(*)Dreadlocks còn được gọi là dreads hoặc locs, là kiểu tóc được làm từ những sợi tóc giống như sợi dây thừng. Điều này được thực hiện bằng cách không chải tóc và để tóc mềm tự nhiên hoặc xoắn bằng tay. Theo thời gian, tóc sẽ tạo thành những bím tóc hoặc vòng tròn chặt.
Trì Dật Ninh: "..."
Mụ nội nó….Tôi nhịn...
Lúc này Trì Dật Ninh nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nguyên chủ đã nổi tiếng đến mức ai cũng biết rồi sao! Còn có danh hiệu vang dội như vậy nữa.
Trì Dật Ninh: "Vâng."
Tiếp đó, bác tài xế lại nói: "Cậu nhóc, đừng giận, bác nói thật lòng, với mái tóc và khuôn mặt này, bác khuyên cháu đừng nên làm mấy thứ này nữa, ban đêm trông đáng sợ lắm. Sẽ chẳng có cô gái hay chàng trai nào thích đâu."
Trì Dật Ninh: "Cảm, cảm ơn."
Chẳng lẽ bản thân cậu không biết sao?! Với khuôn mặt này, cậu đã phải trải qua biết bao nhiêu thử thách tâm lý mới có thể thoát ra khỏi đám đông!
Bây giờ đi xe cũng không yên ổn, bác tài xế này còn lải nhải, cậu có thể tức giận sao? Nói trắng ra thì người ta cũng chỉ là khuyên nhủ, ít nhất cũng không đuổi cậu xuống xe.
Bác tài xế thấy Trì Dật Ninh có vẻ buồn bã, giọng điệu khi trả lời cũng rất lạnh nhạt, chẳng lẽ mình nói nặng lời quá? Hay là bị cư dân mạng mắng chửi quá nhiều.
Thôi vậy, vẫn là đừng làm tổn thương cậu nhóc này nữa, lỡ đâu tâm lý có vấn đề gì, lại đi nhảy lầu thì không hay.
Trì Dật Ninh được yên tĩnh thì hưởng thụ sự thoải mái mà điều hòa trong xe mang lại trong cái nắng hè oi ả này.
Đầu cũng không còn đau nữa, chỉ là khuỷu tay phải có lẽ bị trầy xước khá nhiều.
Lát về ra tiệm thuốc mua chút thuốc mỡ bôi lên vậy.
Thứ Trì Dật Ninh muốn rất đơn giản, một môi trường thoải mái, một cơ thể khỏe mạnh.
Nhưng hiện tại đừng nói là môi trường thoải mái, cơ thể khỏe mạnh, còn đang nợ nần chồng chất.
Mười mấy phút sau.
"Tới rồi nhóc."
"Cảm ơn bác."
Ra khỏi xe, Trì Dật Ninh lịch sự cảm ơn rồi đóng cửa xe lại.
Quay trở lại dưới ánh nắng mặt trời, lúc này cậu như đang bị rớt máu liên tục...
Với lớp trang điểm bị mồ hôi làm nhòe nhoẹt trông chẳng ra người ngợm gì, cậu bước vào một tiệm cắt tóc trông có vẻ không đắt đỏ lắm.
Trang trí và dụng cụ trong tiệm có phần cũ kỹ, trên trần nhà màu trắng ngả vàng có một chiếc quạt trần ba cánh đang quay đều.
Có lẽ tiệm nằm ở hướng khuất nắng nên nhiệt độ trong nhà khá mát mẻ.
Trì Dật Ninh tiến đến trước mặt người thợ hói đầu của tiệm cắt tóc và nhìn ông ấy.
Thợ cắt tóc cũng đang nhìn cậu.
...
Cứ như vậy trôi qua nửa phút...
Nhìn cậu thanh niên trước mặt suýt chút nữa làm mình giật mình, thợ cắt tóc cuối cùng không nhịn được hỏi: "Muốn làm gì? Cắt tóc hay là?"
Trì Dật Ninh: "Ông chủ ơi, gỡ bím tóc này ra... nhuộm đen, hết bao nhiêu tiền ạ?"
Người thợ: "Một nghìn rưỡi."
Trì Dật Ninh: "Tám trăm."
Người thợ: "Một nghìn ba."
Trì Dật Ninh: "Năm trăm."
Thợ cắt tóc: "..."