Học Viện Linh Thẻ

Chương 17: Cô nhất định sẽ hối hận! (2)

Ninh Chúc cúi đầu nói: "Bỏ cậu là tôi sai, lần này... làm phiền cậu tự rời đi nhé."

Bạch Trạch: "............"

Ninh Chúc bế nó tới bên cửa sổ đang mở.

Bạch Trạch có cánh, dù ở trên tầng cao cũng không sao, nó có thể tự đập cánh bay đi.

Bạch Trạch đáp lên bệ cửa, một lúc lâu sau mới nói: "Cô sẽ hối hận đấy."

Ninh Chúc: "..."

Bạch Trạch nhắc lại: "Cô nhất định sẽ hối hận!"

Nó nhìn cô bằng ánh mắt hy vọng, mong cô ngay lúc này lập tức hối hận, chỉ cần cô ôm nó lại, nó vẫn sẵn sàng làm linh thú của cô...

Ninh Chúc: "Tạm biệt."

Bạch Trạch tức chết: "Có chết cũng không gặp cô nữa!" Nói xong, nó nhảy khỏi cửa sổ.

Tim Ninh Chúc thắt lại, cô không nhìn thấy nó giương đôi cánh nhỏ.

Cô vội vàng nhìn ra ngoài, cảnh tượng đập vào mắt khiến cô cả đời không quên.

Đâu còn bóng dáng chú mèo trắng tròn trĩnh, bay lên bầu trời chính là thần thú Bạch Trạch.

Nó cao lớn uy nghiêm, toàn thân phủ bộ lông trắng tinh không tì vết, như được điêu khắc từ băng tuyết tinh khiết nhất trong trời đất.

Đôi cánh dang rộng, che khuất cả bầu trời.

Những tia sáng mờ nhạt của ngôi sao lấp lánh trên đó, tựa như những ngôi sao băng rực rỡ xẹt qua bầu trời đêm.

Bạch Trạch càng bay càng cao, thân hình mạnh mẽ hòa vào màn đêm sâu thẳm, biến mất trong giây lát, chỉ để lại một bầu trời trống rỗng và ánh trăng nhợt nhạt.

Ninh Chúc đứng lặng bên cửa sổ, như thể vừa xem một màn pháo hoa rực rỡ.

Tuyệt đẹp và huy hoàng, nhưng cũng để lại một nỗi trống trải sâu thẳm trong lòng cô.

Chớp mắt đã là cuối tháng tám.

Ninh Chúc đã vượt qua kỳ thi đầu vào của trường trung học quốc tế và sẽ nhập học sau hai ngày nữa.

Trường trung học Hoa Thụy nằm ở ngoại ô, lái xe đến cũng mất hơn một tiếng.

Không muốn phiền phức, Ninh Chúc quyết định ở nội trú.

Miêu Vân đã hồi phục, những ngày qua bà bận rộn chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc ở ký túc xá của Ninh Chúc.

Trường quốc tế có chính sách thoải mái hơn trong những việc này, thậm chí cho phép học sinh mang theo các thiết bị điện tử, chỉ là phải tuân thủ thời gian sử dụng quy định.

Miêu Vân luôn yêu thương con gái, nhưng lần này bà lại mang theo tâm lý bù đắp kỳ lạ, không ngừng mua sắm đủ thứ, thậm chí dẫn Ninh Chúc tới các cửa hàng cao cấp.

"Con không thích mặc mấy cái này đâu, mẹ!"

"Không được, sẽ bị người khác coi thường."

"Chỉ cần con tôn trọng chính mình, thì không ai dám coi thường con."

"Nhưng... nhưng mẹ sợ con bị người ta coi thường thôi!"

"Họ dám à!"

"Được rồi, được rồi, mẹ chỉ mua vài cái... Ừm, hai cái thôi và thêm một đôi giày nữa nhé."

Ninh Chúc không đấu lại được mẹ, đành nhìn bà tiêu gần ba vạn tệ để mua cho cô hai chiếc áo thun rách rưới và một đôi giày thể thao trông khá ổn nhưng chắc chắn không đáng giá một vạn tệ.

Thật ra chẳng thứ nào có ích thật sự.

Ninh Chúc hiểu rõ hoàn cảnh của mình ở trường mới.

Số tiền gia đình cô có chẳng là gì so với những người giàu có thực sự.

Trên đường về, Ninh Chúc lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Miêu Vân nhìn con gái như vậy, lòng cảm thấy không yên. Bà nói: "Tiểu Chúc, nếu con không thích Hoa Thụy, chúng ta chuyển sang trường cao trung bình thường có được không?"

Ninh Chúc đáp: "Không đâu, Hoa Thụy rất tốt mà, căng tin của họ còn hơn cả nhà hàng buffet."Miêu Vân: "..."